0
Bình Định, ngày Valentine 14 tháng 2.
Reng Reng…Một tràng chuông báo hiệu đã đến giờ tan học vang lên.
Trần Thiên cầm đóa hoa hồng, từ trong lớp bước ra và đang nhanh chóng đi đến gốc cây Phượng nằm bên trái sân trường. Đây là nơi mà hắn đã hẹn trước với crush.
Sau 5 phút chờ đợi, từ phương xa, Trần Thiên cũng đã thấy thân ảnh của crush đang chầm chậm bước tới.
Chẳng mấy chốc, hình dáng yểu địu của nàng càng ngày càng hiện rõ.
Vẫn là gương mặt trứng ngỗng xinh đẹp tuyệt luân kết hợp với ngũ quan sắc nét ẩn chứa nét thu sương ấy.
Gặp crush, sắc mặt của Trần Thiên như dại ra, miệng bất giác thốt lên:
- Nàng vẫn xinh đẹp như mọi khi.
Bất chợt, trán của hắn xuất hiện vô số vết nhăn khi thấy từng bóng người nối tiếp sau crush và họ cũng đang di chuyển về vị trí gốc cây Phượng này.
Hắn cứ nghĩ nàng ta sẽ đến một mình. Nhưng viễn cảnh gì thế này?
- Vì sao nguyên lớp của nàng lại đến đây? Trùng hợp ư?
Tất nhiên, Trần Thiên không có ngu ngốc cho rằng chuyện này là trùng hợp. Và rồi hắn chợt nghĩ tới một vấn đề:
- Chẳng lẽ.. chẳng lẽ, crush đã tiết lộ chuyện này với các bạn trong lớp. Nàng ta…nàng ta muốn tạo thử thách cho mình ư? Hay là…
Càng nghĩ, trái tim của hắn càng đập “thình ~thịch”.
Lúc này, Trần Thiên đã sinh ra cảm giác thoái lui. Nhưng đã quá muộn, crush đã đứng trước mặt hắn.
Không còn cách nào khác, hắn đành phải thu hồi tạp niệm và cố gắng tự trấn an:
- Phù.. Đâm lao thì phải theo lao. Chỉ là một lời tỏ tình thôi mà. Không được thì thôi.
Mặc dù tự an ủi bản thân như vậy, nhưng khi mặt đối mặt, mắt nhìn mắt với crush, tâm trạng của Trần Thiên khó mà tĩnh lặng như nước được. Lúc này, nó chả khác gì ngồi trên đống lửa, “hồi hợp và bồn chồn” cực kỳ khó chịu.
Trong lúc Trần Thiên đang cố gắng trấn tĩnh, thì đôi mắt phượng đen loáy của crush liếc nhìn hắn, môi đỏ hồng khẽ hé mở:
- À nè. Không biết hôm nay Thiên gọi mình ra đây có chi không?
Bị giọng nói như đường như mật phả vào tai, hắn phê như điếu đổ.
Lúc này, Trần Thiên muốn thổ lộ hết những suy nghĩ ở trong lòng cho crush biết. Nhưng cứ mỗi khi nhìn vào mắt của nàng, hắn lại không thể thốt nên lời.
- Mình..mình..
Một giây trôi qua, hai giây trôi qua…
Một bầu không khí yên lặng và ngộp ngạc nhanh chóng bao bọc lấy hai người.
Kết hợp với viễn cảnh đám bạn của nàng ta đang bao vây xung quanh “chỉ chỉ ~ chỏ chỏ và bàn tán qua lại” thì giờ đây, trái tim của hắn dường như bị bóp nghẹt đến mức muốn nổ tung.
- Thình thịch~ Thình thịch..
Hình như, crush cũng cảm nhận được cảm xúc của Trần Thiên lúc bấy giờ. Cho nên, nàng rất kiên nhẫn đợi chờ câu trả lời của người bạn học này.
Vật cực tất phản!
Không để bản thân bị vô số ánh mắt dè bỉu ở xung quanh dày vò nữa, Trần Thiên hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên và nhìn thẳng vào đôi mắt phượng ấy.
Lấy hết mọi dũng khí, hắn liền quỳ khụy một chân xuống đất và chìa đóa hoa hồng lên trước người crush và mỉm cười nói:
- Mình thích Trang, Trang làm người yêu của Thiên nhé?
Lập tức, một tiếng “Ồ ~ồ ~ooooo” rất to vang lên.
Kệ thứ âm thanh c·hết tiệt kia, Trần Thiên dùng ánh mắt mong đợi nhìn chằm chằm Trang.
Trước ánh mắt mong chờ của hắn, Trang mỉm cười nhẹ, dùng tay nhận lấy đóa hoa và đáp:
- Người như ông mà đòi làm người yêu của tui cơ à?
Nghe thế, Trần Thiên đờ người ra. Hắn cứ nghĩ là nàng ta nhận đóa hoa rồi thì sẽ chấp nhận lời tỏ tình này. Nhưng..
Thấy tên này còn chưa tỉnh mộng, Trang cầm đóa hoa táng hai phát thật mạnh vào mặt của hắn ta và hét to:
- Tỉnh Chưa? Tỉnh chưa hả? Thằng Nhà Nghèo…
Va chạm mạnh với làn da của Trần Thiên, đóa hoa hồng nhanh chóng vỡ nát. Vô số cánh hoa hồng đỏ thắm bay lả tả khắp nơi xung quanh hắn.
Sát thương vật lý 1, sát thương tinh thần 100.
Những hành động và cử chỉ của Trang giống như những nhát dao đang không ngừng khứa vào con tim đang tổn thương ấy.
Giây phút đó, hình tượng crush ở trong lòng của hắn lập tức vỡ vụn.
Mặt của Trần Thiên tối đen lại, tức giận nói:
- Trang không đồng ý thì thôi. Dù gì chúng ta cũng là bạn học cũ, cậu có cần quá đáng thế ko?
Nghe thế, Trang tỏ vẻ xua đuổi và khinh bỉ nói:
- Bạn cũ ư? Ừ. Đúng. Chúng ta đã từng là bạn, còn giờ thì không.
- Cậu xem lại bản thân của mình đi. Người thì phèn, mặt thì xấu, nhà thì nghèo. Tôi làm gì có người bạn nào như vậy?
Cùng lúc này, đám người xung quanh hét lên:
- Đúng rồi! Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, xem lại bản thân của mày đi thằng Loser.
Bị sỉ nhục, Trần Thiên đổ gục ra sau, miệng thì lẩm bẩm:
- Thì ra..thì ra là vậy.
Hắn cay lắm. Hai hàm răng nghiến chặt lại kêu lên “ken~ két” cơ thể thì run lên “bần~ bật”.
Tuy rằng rất cay cú vì bị sỉ nhục, nhưng hắn không thể đáp trả được gì. Đúng như lời của bọn họ đã nói. Bản thân là một tên Loser.
Lúc này, chỉ có chính Trần Thiên mới hiểu bản thân đang nghĩ gì.
Sự thật, hắn đã lường trước được việc Trang sẽ từ chối lời tỏ tình của mình. Nhưng cái kết thật sự ngoài sức tưởng tượng của bản thân.
Thở dài một hơi, Trần Thiên đứng lên và lạnh lùng nói:
- 30 năm hà đông, 30 năm hà tây. Đừng bao giờ khinh thường thiếu niên nghèo. Cứ chờ xem!
Ngay khi hắn vừa dứt lời, tiếng vỗ tay “phanh ~ phách ~ phanh phách” kèm với một giọng nói trầm đục vang lên:
- Ai cha.. Con chó còn biết 30 năm Hà Đông, 30 năm Hà Tây kê à?
Nghe giọng nói quen thuộc này, Trần Thiên liền xoay người lại và nhìn về phía đám người.
Chẳng biết lúc nào, thằng Trọng Nhân, bạn thân của hắn đã đứng ở đó.
Thấy Thiên nhìn, Nhân nhếch môi cười và không nhanh không chậm đi đến.
Vượt qua Trần Thiên, Trọng Nhân đi đến bên cạnh Huyền Trang, ôm nàng ta vào lòng và nở một nụ cười của kẻ chiến thắng, nói:
- Xin lỗi nhé bạn thân! Trang là người yêu của tao.
Chứng kiến viễn cảnh này, Trần Thiên c·hết lặng.
Thấy thế, Trọng Nhân cười “Haha” nói:
- Sao nào? Tức đến bở phổi rồi à?
Từ cơn sốc tỉnh lại, Trần Thiên thở phì phò hét to:
- Mày…mày.. Tại sao…Tại sao…
Buông Huyền Trang ra, Trọng Nhân bước tới đứng đối diện với hắn và lạnh lùng nói:
- Bởi vì đây là một trận cá cược.
- Thôi Đủ Rồi..
Không quan tâm những ánh nhìn kia, hắn mệt rồi. Ngắt lời của Nhân, hắn lập tức chạy đi.
Trần Thiên vừa chạy, vừa suy nghĩ lại những chuyện đã xảy ra và đó cũng là lúc những giọt lệ lăn dài trên khóe mi.
Thật không ngờ người mà hắn yêu thầm trong 6 năm, người mà bản thân xem như tri kỉ lại đối xử với mình như vậy.
Sau một hồi chạy thục mạng không có đích đến, Trần Thiên cũng ngừng lại trước một quán nhậu.
Hắn muốn uống thật nhiều để quên đi hết thảy mọi thứ nhưng càng uống lại càng tỉnh, càng tỉnh lại càng sầu.
Trần Thiên nghĩ:
- Cổ nhân nói quả nhiên không sai, nhất túy quên sầu, mà sao uống ngàn chén một sầu cũng không vơi.
Hắn càng sầu lại càng uống, càng uống lại càng tỉnh. Một vòng lẩn quẩn lặp đi lặp lại.
Ý thức của hắn mất lúc nào cũng không hay. Và thế là hắn gục.
Cùng lúc này, sấm chớp “đùng đùng”. Cả bầu trời đang bừng sáng bỗng chốc tối đen.
Tiếng la hét thất thanh của người dân liên tục vang lên.
Dị tượng đến nhanh và đi cũng rất nhanh.
Vài giây sau, vô số tia nắng đâm xuyên qua từng áng mây và nhanh chóng chiếu rọi khắp vùng không gian này. Bầu trời lại lần nữa bừng sáng.
Mọi việc diễn ra như bình thường, ký ức của tất cả mọi người về dị tượng cũng theo đó biến mất, dường như chuyện vừa nãy chưa hề xảy ra.
Và cũng không một ai biết rằng, trên Trái Đất này vừa thiếu đi một vài người.