Đạo Thiên
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 13: Chuyện xưa
Hắn cầm lấy bình trà rót châm nước vào trong chén, rồi sau đó đi ra sau lưng và bóp vai cho ông.
Bất giác, một tiếng thở dài vang lên đã kéo hắn từ trong suy nghĩ đi ra. Giọng của Dược lão mang theo nét thăng trầm vang lên:
- Dược lão! Ông còn tấm ngọc bội nào giống như lúc nãy không? Cháu muốn xin một tấm.
Hoàng Dược nghe vậy liền hất tay áo ra sau. Ông tỏ vẻ bực bội đáp:
Và rồi ánh mắt ông lại nhìn xa xăm về phía chân trời ấy, sắc mặt thì mang mác buồn dường như đang hoài niệm lại những điều đã xảy ra trong quá khứ.
Chương 13: Chuyện xưa
- Nè Dược lão! Cháu cũng muốn trở thành Tiên. Ông có còn cách nào khác không?
- Thôi xong! Cơ duyên thành tiên của mình. Mình…mình đã trao nó cho nàng ta ư? (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhìn vẻ mặt đăm chiêu suy ngẫm của Dược lão, Trần Thiên nhíu mày nghĩ thầm:
- Đúng là ôn mê lù muôn đời nát.
- 50 năm trước, ta có yêu một cô gái. Nàng ấy tên là Thanh Loan, cũng có thân phận là công chúa và cũng gặp tình cảnh tương tự như cô nàng lúc nãy. Chỉ có điều, người mà nàng bị ép gả là một tên sở hữu linh căn. Hắn ta là một Hoàng Tử.
- Làm sao ông biết ông không có Linh Căn?
- Nhưng sự thật tàn khốc, ta cũng chỉ là một con người bình thường.
Lúc này, trong lòng của Trần Thiên, hắn liên tục tát vào mặt mình liên tục. Thoáng chốc, không biết bao nhiêu dấu tay đỏ lưởng đã in trên hai má đỏ “hừng hực” ấy.
- Sau một giờ chờ đợi, tên Tiên Nhân kia cũng quay trở về và mang thêm một tên khác.
- Và đây cũng là lần cuối nàng ấy gặp ta với tư cách là một phàm nhân.
Nghe tới đây, Trần Thiên có thể khẳng định được những điều mà bản thân suy đoán đã đúng tám chín phần.
Nghe tên nhóc nói vậy, Hoàng Dược đứng lên gõ vào hắn một cái mạnh. Sau đó, ông hét to: (đọc tại Qidian-VP.com)
Ngay lập tức, hắn bật người dậy và đi rón rén đến bên cạnh Dược lão.
Hắn vừa đập, vừa chửi bản thân ngu ngốc. Chỉ vì một đứa con gái, mà mình đã mất đi con đường tu tiên, mất đi cách tự quyết số phận của bản thân.
- Con ngươi chúng ta khi được sinh ra hầu như đều sở hữu những đặc điểm giống nhau.
- Lúc đó, ta đã đạt cảnh giới Võ Tôn. Là người trẻ nhất trong chốn giang hồ này lên tới cảnh giới đó. Và ta cũng là người mạnh nhất.
Tuy nhiên ngoài mặt, hắn vẫn giả ngu. Hắn lộ ra vẻ tò mò hứng thú, nhìn Dược lão và hỏi:
- Ta hay cô công chúa kia đều học võ. Như ngươi đã thấy đó, ta có thể bay lên bầu trời là nhờ khinh công.
Mãi đến khi bóng dáng ấy khuất dần sau các áng cây, Trần Thiên mới thu hồi ánh mắt lại, sắc mặt lộ vẻ buồn sầu.
- Chẳng lẽ giống như trong tiểu thuyết, muốn trở thành tiên thì cần phải có linh căn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trần Thiên vừa bóp, vừa cười “hì hì” nói: (đọc tại Qidian-VP.com)
Dường như cảm thấy chưa đủ, hắn ôm lấy đầu của mình đập mạnh xuống bên dưới.
- Tuy nhiên có một số đứa trẻ, ngay từ khi ở trong bụng mẹ, Ông Trời đã cho chúng nó một vật. Vật này có tên gọi là Linh Căn.
Nói tới đây, ông bỗng ngừng lại.
Đầu của Dược lão khẽ gật xuống khi nghe câu hỏi này, ông nói tiếp:
- Hy vọng Dược lão vẫn còn một tấm. Nếu không còn tấm nào, chắc mình đập đầu vô gối t·ự s·át cho rồi.
- Ừ!
- Vậy sao ông không dùng tấm ngọc bội kia để trở thành Tiên. Chẳng lẽ chuyện này có uẩn khuất gì sao?
- Hết rồi! Tấm ngọc bội này vốn dĩ ta để dành cho ngươi. Nhưng ngươi đã yêu cầu thì ta đành phải đưa cho con bé.
Thở dài một cái thể hiện sự óc c·h·ó của bản thân, Trần Thiên hồi phục tinh thần khi nghĩ tới một vấn đề.
- Nếu như ta không nói, thì lúc ban đầu gặp mặt, ngươi đã cho rằng ta là Tiên Nhân.
- Nếu ta còn có cách trở thành Tiên thì bản thân đã trở thành lâu rồi. Chứ không phải ở cái nơi khỉ ho cò gáy này dưỡng già. Hừ!
- Chỉ trong một liếc mắt của hắn, đầu của người bạn già lìa khỏi thân xác.
Là một người đã gần đất xa trời, sao Hoàng Dược có thể không biết thằng nhóc này đang dò la tin tức.
- Ta nhận ra kẻ đó, hắn chính là tên Hoàng Tử năm xưa đã cưới lấy Thanh Loan.
- Đúng vậy!
- Ta cứ ngỡ người tiếp theo sẽ là bản thân. Nhưng hắn ta chỉ đánh ta một trận sau đó để lại tấm ngọc bội kia.
- Sau đó, nàng ta nhờ Tiên Nhân xem xét cơ thể của ta có linh căn không?
- Sau chuyện hôm đó, ta ngày đêm khổ tu. Năm 70 tuổi, ta cuối cùng cũng đạt cảnh giới Đăng Phong Tạo Cực.
Ôm lấy đầu của mình, Trần Thiên nhăn nhó đáp:
- Nói như vậy, Dược lão không có Linh Căn?
- Kỳ thật, Tiên Nhân cũng chỉ là một con người bình thường như chúng ta. Chỉ có điều sau khi tu luyện một bí pháp có tên là Luyện Khí, họ sống lâu hơn và có thể sử dụng phép thuật.
- Thanh Loan cũng có linh căn. Vì Tiên Nhân thủ hộ của hai nước đã thuận với nhau, nên nàng ấy phải cưới tên Hoàng Tử kia để giúp cả hai tu luyện một công pháp song tu gì đó. Sau đó, cả hai sẽ gia nhập Thanh Hoa Môn.
Hoàng Dược lại thở dài và lộ ra nét buồn bã khi nghe hắn nói. Ông gật đầu đáp:
Giây phút đó, từng huyết mạch trong người Trần Thiên sôi “sùng sục” hai mắt chằng chịt tơ máu, còn hai hàm răng thì nghiến “ken~két”.
Nhưng ông vẫn quyết định tiết lộ một ít bí mật cho nó nghe.
Tới đây, Trần Thiên âm thầm suy đoán:
- Chưa đầy một cái chớp mắt, một thanh kiếm đen tuyền không biết từ đâu bay tới đâm vào ngực của ta.
Chợt nghĩ tới tấm ngọc bội lúc nãy, hắn thầm hô không ổn:
- Lòng truy cầu nàng ấy lại một lần nữa trỗi dậy. Ta cùng với một người bạn già quyết định đại náo Hoàng Cung của con cháu nàng. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Ưu ái? Ông Trời đã giúp họ thành Tiên sao?
- Tận mắt chứng kiến nàng ấy gật đầu lấy người nam nhân khác, ta đau lắm. Nhưng bản thân cũng đành phải bất lực giống như ngươi vậy.
- Nhưng cũng may có thần công hộ thể, nên ta chỉ b·ị t·hương nặng chứ không c·hết. Mặc dù vậy, bản thân ta biết rằng chuyến này xong rồi.
- Linh Căn có thể giúp những đứa trẻ này cảm ngộ được linh khí của trời đất. Nhờ vậy, chúng nó mới có thể tu luyện được bí pháp Luyện Khí.
- Ta cứ ngỡ bản thân sẽ cứu được phần tình cảm này. Nhưng không! Tiên Nhân thủ hộ quốc gia của nàng ra mặt.
Vừa thấy cái gật đầu thừa nhận của ông, Trần Thiên liền truy vấn:
Chứng kiến nét mặt này của Dược lão, Trần Thiên ngồi im thin thít. Hắn biết rằng phần thông tin quan trọng nhất sắp được ông ấy tiết lộ.
- Nàng ấy hiểu rất rõ trong lòng ta nghĩ gì. Nên đã kể hết mọi chuyện cho ta biết.
- Tất nhiên, ta đã được họ tha mạng. Tuy nhiên là vẫn có một điều kiện được họ đưa ra, đó là nàng ấy phải ngoan ngoãn cưới tên Hoàng Tử kia làm chồng.
- Và rồi, Thanh Loan cầm kiếm kề cổ ra điều kiện họ phải tha mạng ta. Nếu không, nàng sẽ t·ự s·át.
- Đứng trước mặt họ, ta chả khác gì một con sâu cái kiến.
- Thằng nhóc này! Bộ xương già này đã 75 tuổi rồi đó. Ngươi bóp nhẹ tay thôi.
- Lần này tên Tiên Nhân thủ hộ đánh không lại hai bọn ta nên đã chạy đi cầu cứu viện. Hai bọn ta thì mắt cao hơn núi. Một lòng một dạ đợi Thanh Loan đến.
- Vậy nên đừng thần thánh quá hai chữ Tiên Nhân, họ được như vậy là do có Ông Trời ưu ái.
- Ngươi tưởng gặp được Tiên là sẽ trở thành Tiên ư? Làm gì có chuyện đơn giản như vậy.
Hoàng Dược cầm cái chén lên, hớp một ngụm trà và lắc đầu nói:
- Ta quyết định đi đến Hoàng Cung để gặp phụ thân của nàng để chấn vấn.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.