Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 18: Tiểu Hoàng u sầu

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 18: Tiểu Hoàng u sầu


Thật sự cũng không thể trách Trần Thiên, nhân chi sơ tính bổn ác. Mình không vì mình trời tru đất diệt.

Ông âm thầm vận chuyển võ lực màu xanh từ trong đan điền tích tụ vào chân.

- Tiểu Hoàng, … aa…aa… ở thế giới này không có vacxin ngừa dại… a..a.a, ngươi đừng có cắn mạnh như thế, rách áo của ta….aaa..

Ông vừa nói, vừa dùng tay chỉ vào đầu của mình.

Sau khi Dược lão khuất bóng, mặt của Trần Thiên thoáng trầm lại lộ vẻ suy ngẫm:

Nghe hắn nói thế, Tiểu Hoàng nhanh chóng thu hồi dáng vẻ tấn công lại.

- Đậu xanh rau muống! Sao ông trời lại linh vậy? Mình chỉ nói sai một chút xíu, vậy mà ông cũng giáng Thiên Lôi xuống đánh mình.

….

Thấy thế, Trần Thiên cười càng sảng khoái hơn. Hắn gõ vào đầu của nó một cái và nói:

- Cũng may mà mày thương đi rong chơi. Nếu không, chắc giờ này mày đã đầu thai chuyển kiếp.

Nhưng sau khi ngã xuống đất, Tiểu Hoàng không buông tha Trần Thiên, nó liền lập tức đứng lên và đuổi theo táp vào chân của hắn.

Vài hôm trước, xung quanh nhà còn um tùm cây xanh. Vậy mà hôm nay, người còn nhưng cảnh tàn.

Được sự cho phép của ông, Trần Thiên bước vào.

Trước ánh nhìn xuyên thấu của ông, Trần Thiên liền đưa tay lên trời và nói:

Hắn vừa đi vừa đảo mắt liếc nhìn cảnh vật xung quanh.

- Mình với Dược lão mới chỉ gặp mặt nhau có vài ngày. Thật không ngờ vì mình, ông ấy lại hy sinh nhiều đến như vậy.

Nếu như ông ấy không tính toán từng bước và đưa bản thân vào tròng, thì hắn chấp nhận cái danh này.

Thấy thế, não hắn thắc mắc:

- Thằng bé bị Thiên Lôi đánh cũng không phải mơ. Có vậy thôi mà ông trời cũng giáng Thiên Lôi xuống đánh nó? Hay là thằng nhóc này nói xạo nhiều quá?

Trở về nhà, hắn như chợt nhớ gì đó và nhanh chóng đi tới phòng của có chứa thùng thuốc ngâm hôm trước.

- Trần Thiên thề với trời. Nếu cháu nói láo, cháu sẽ bị Thiên Lôi đánh c·h·ế·t không toàn thây.

- Haizz! Dược lão, cháu xin lỗi vì đã làm hỏng hết sách của ông.

- Dược lão, là cháu trách nhầm ông.

Nói tới đây, Trần Thiên len lén dòm sắc mặt của Dược lão.

Mãi tới khi bay lơ lửng trên bầu trời, Trần Thiên mới bừng tỉnh và hét to:

- Có lẽ lần đó là nguy cơ, nhưng cũng là cơ duyên của mày.

- Quái! Sao nay Tiểu Hoàng khác thế nhỉ? Nó cứ như một con người.

Còn Hoàng Dược thì nghĩ:

Mảnh gỗ bay phất phới khắp nơi.

Biết Trần Thiên tiến lại gần, nó quay đầu lại và lập tức đứng lên và vẫy đuôi chạy tới bên hắn.

- Hừ! Mặc dù nói như vậy, nhưng ta phải tốn kha khá thời gian mới có thể viết lại hết được. Trời đánh thằng s·ú·c sanh như ngươi… Rốppppp… Ôi bộ xương già của ta.. (đọc tại Qidian-VP.com)

Chứng kiến điều này, sắc mặt của hai người dại ra.

Quay lên bờ, hắn lại thấy Tiểu Hoàng lộ ra vẻ chán đời và ngồi ngẩn ngơ nhìn xa xăm.

Lời vừa dứt, Tiểu Hoàng đã lao lên và táp vào tay của hắn.

Thấy ánh mắt của nó bỗng nhiên lộ vẻ buồn buồn, Trần Thiên đi tới một gốc cây và ngồi tựa vào đó nhìn vào dòng suối đang chảy siết ấy.

Ăn trọn cú đá của ông, cơ thể hắn giống như bong bóng bay bị xì liền lập tức bay thẳng ra bên ngoài.

Ôm lấy nó, Trần Thiên cười ha hả nói:

- Con xin lỗi mà! Để lấy công chuộc tội, con sẽ chép lại giúp ông.

Nếu hắn không nghe theo lời của Dược lão. Về lý, thì hắn sai. Còn về tình, thì hắn cũng sai nốt.

Tới đây, Trần Thiên biết rằng đại sự không ổn. Từng dây thần kinh trong não của hắn lập tức hoạt động hết công suất.

Nghe tới đây, Hoàng Dược giật mình, cau mày nhìn hắn và thốt lên:

Tuy rằng lần trước vì cứu Kiều Linh, hắn đã dùng tính mạng của bản thân để trao đổi điều kiện với ông.

- Dược lão! Ông có ở trong đó không?

Chương 18: Tiểu Hoàng u sầu

Nghe vậy, Hoàng Dược bật cười “khanh khách”. Tuy nhiên dường như nhớ tới điều gì đó, ông đột ngột ngậm miệng lại và lộ ra vẻ nghi ngờ, nói:

Đi tới phong của ông, hắn gõ cửa và nói:

- Vào đi!

- Ông… ông cái con khỉ khô. Ngươi độ kiếp đi rồi tính. (đọc tại Qidian-VP.com)

- Phi Xa Cước!

Trần Thiên đã lường trước việc này nên hắn đã thụt tay lại và hất nó ra.

Sau khi tắm rửa, Trần Thiên cảm thấy trong người thoải mái hơn hẳn.

Bị gõ mạnh, Trần Thiên vừa nhăn mặt đau đớn, vừa cười “he he” nói:

Hoàng Dược nghe vậy liền đáp:

- Hy vọng đây là sự giúp đỡ thật lòng. Nếu không cháu có c·h·ế·t, cũng phải kéo ông đi cùng.

Mở cửa ra, hắn nhìn vào bên trong. Lúc này, cái nền đã được lót một lớp gỗ.

- Không biết ông ấy thật lòng giúp mình, hay là có tà tâm gì khác?

- Hay là giờ để ta đập củ xả lên đầu và độ kiếp cho ngươi?

Đứng trước lựa chọn khó khăn này, Trần Thiên cũng không biết nên đưa ra đáp án nào cho hợp lý.

Thấy Dược lão đang cặm cụi nghi nghi chép chép vào trong một quyển sách, hắn lập tức hiểu ông đang làm gì.

- Haizz! Dược lão, trong hồ lô của ông rốt cuộc đang đựng thứ thuốc gì?

- Không sao! Thứ ngươi đốt chỉ là vật lưu trữ. Còn tri thức thật sự thì nằm ở đây.

Thu hồi nét suy ngẫm lại, Trần Thiên mở cửa và đi chầm chậm ra bờ suối hôm trước.

Dường như hiểu hắn nói gì, Tiểu Hoàng nhoe răng làm mặt dữ tợn và sủa “gâu gâu”.

- Thật không dám giấu Dược lão. Tối hôm trước khi gặp ông, cháu có mơ một giác mơ kỳ lạ.

Rất nhanh chóng, hắn đã nghĩ ra một lý do và bình tĩnh đáp lại:

Không đếm xỉa lời khen của hắn, Hoàng Dược bèng đứng lên và gõ vào đầu hắn một cái thật mạnh, nói:

- Một ngày nào đó, mình cũng sẽ làm được chuyện này.

Trần Thiên còn đang ngơ ngác thì ăn trọn cú đá của Dược lão.

Vuốt ve đầu của Tiểu Hoàng, hắn thì thào: (đọc tại Qidian-VP.com)

Trần Thiên run rẩy, nghĩ:

- Dược lão! Ông… Ôngggg…

Trần Thiên càng nhìn, càng cảm thấy nó đã khai mở linh trí giống như yêu thú trong các bộ tiểu thuyết. (đọc tại Qidian-VP.com)

Khác với lần đầu tiên, hôm nay ở bên trong chỉ còn một vài quyển sách được đặt trên giá.

- Chẳng lẽ mày muốn mãi mãi sống kiếp của một con c·h·ó tầm thường ư?

- Ngu ngốc! Chuyện này mình nên đi hỏi Dược lão mới đúng?

- Thôi kệ nó! Thế giới quỷ quái này, chuyện gì cũng có thể xảy ra. Miễn sao nó không làm hại mình là được.

Lúc nãy quan sát phản ứng và cơ mặt của Dược lão, hắn bỗng thở phào một cái nhẹ nhõm.

- Mặc kệ thằng nhóc này nói xạo hay là nói thật. Đá nó ra khỏi đây rồi tính tiếp.

- Trong giấc mơ đó, cháu bị Thiên Lôi đánh. Sáng hôm sau tỉnh lại, não của cháu hình như có thêm một đoạn ký ức của người khác.

Lắc lắc cái đầu để tóc nhanh khô hơn, hắn nghĩ thầm:

Chứng kiến viễn cảnh cây cối cháy rụi thành tro khắp xung quanh, Trần Thiên nắm chặt nắm đấm và thì thào:

Đi ra tới bờ suối, hắn thấy Tiểu Hoàng đang ngồi ngẩn ngơ nhìn xa xăm một cái gì đó.

Thấy thế, hắn thầm gõ vào đầu mình một cái thật mạnh và thì thầm:

Đột nhiên, cả không gian chấn động, mây đen kéo tới, từng tiếng nổ “đùng ~đùng” trên bầu trời vang lên.

- Đỉnh! Dược lão ngài quá đỉnh.

Thanh âm của hắn vừa cất lên thì giọng của Dược lão liền cắt ngang: (đọc tại Qidian-VP.com)

- Đoạn ký ức của người khác? Có chuyện lạ đời như thế cơ à?

Từ trong suy nghĩ đi ra, Hoàng Dược liền lập tức tung đòn.

Tiểu nhân ư? Lấy oán báo ân ư?

Nhưng nếu Dược lão thật sự muốn đoạt xá hoặc bắt Trần Thiên đi vào con đường c·h·ế·t, thì hắn liệu có cam tâm tình nguyện nghe theo lời của ông ấy?

- Ngươi biết chữ? Không phải ngươi mồ côi cha mẹ từ nhỏ và phải đi ăn xin sao? Thế quái nào ngươi lại biết chữ?

Ngôi nhà mới này được ông dựng lại theo phong cách của ngôi nhà cũ, nên hắn rất dễ dàng tìm thấy căn phòng đó.

- Rầmmmm!

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 18: Tiểu Hoàng u sầu