Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 20: Gió bắt đầu thổi

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 20: Gió bắt đầu thổi


- Vậy mà thằng nhóc ốm yếu này, nó lên một phát tận bốn trâu. Sức mạnh tương đương với một đấm thông thường của Võ Tông.

- Mặc dù đã khai mở Đan Điền, nhưng ngươi chưa có Võ Lực. Vậy nên cảnh giới hiện tại của ngươi mới chỉ là Võ Sĩ.

- Ngươi còn nhớ Thiên Nhiên Dịch mà hôm trước ta cho ngươi uống không?

- Tức c·h·ế·t mình rồi.

- Được rồi! Chúng ta cũng nên vào chính truyện. (đọc tại Qidian-VP.com)

Hoàng Dược liền nhảy tới nhìn vào cái lõm in hình nắm đấm của hắn và bình tĩnh nói:

- Mà hiện tại, Dị Hỏa quá khó kiếm. Với lại, thực lực của nó lại rất rất mạnh. Các thế hệ trước của Hỗn Nhiên Tông phải hy sinh cả tính mạng mới có thể đem một vài phần Nhiên Dịch ra bên ngoài.

Nhìn theo ngón tay của ông, hắn thấy đây là một tảng đá to như một cái nhà cấp bốn.

Từ trong suy nghĩ đi ra, Hoàng Dược ho “hụ hụ” vài cái, nhìn vào ánh mắt tò mò của Trần Thiên và nói:

Chương 20: Gió bắt đầu thổi

Bị hắn đấm vào, tảng đá chấn động nhẹ làm cho bụi đất bay phấp phới.

- Có phải trong lòng ngươi đang nghĩ “một người luyện võ là võ giả” đúng chứ?

Trần Thiên nghe vậy bèng nhìn ngắm cơ thể một lược, đáp:

- Hụ! Chính nó là thứ đã giúp ngươi khai mở Đan Điền. Ngoài ra, nó còn có tác dụng tẩy kinh phạt tủy, loại bỏ tạp chất, cường hóa thân thể và gia tăng ngộ tính của ngươi. Còn về phần Thiên Sát Hỏa, nó chỉ là quà tặng kèm.

- Như lúc nãy ta đã nói, muốn đạt cảnh giới Võ Tôn, Võ Tông phải mở được Đan Điền. (đọc tại Qidian-VP.com)

Hoàng Dược giảng giải tiếp: (đọc tại Qidian-VP.com)

- Nhớ năm xưa, mình đã có căn cốt sẵn nên sau khi dùng xong Huyền Nhiên Dịch, sức mạnh của bản thân đã đạt tới một trâu.

- Chỉ sau vài hôm, từ một tên ốm yếu trói gà còn không chặt, ngươi đã nhanh chóng trở thành một gã Võ Sĩ đỉnh phong. Thiên Nhiên Dịch quả nhiên danh bất hư truyền.

Đã đoán được phản ứng thằng nhóc sẽ như vậy, Hoàng Dược khẽ ho một cái và giải thích tiếp:

Đi theo Dược lão tới một khu rừng già, tâm trạng của hắn có chút hồi hộp.

- Sau khi phục dụng Thiên Nhiên Dịch, ngươi cảm thấy trong người có gì khác lạ không?

- Mặc dù hiện tại trông cháu chỉ còn da bọc xương, nhưng cháu cảm thấy trong người khỏe lắm.

- Tất nhiên nó có tác dụng duy nhất một lần, nên tùy theo tiềm năng và thể trạng của đệ tử, kẻ đó sẽ nhận được một phần Nhiên Dịch có phẩm chất tương ứng.

- Tới đây, ngươi cảm thấy có chỗ nào thắc mắc không?

- Đó mới chỉ là một người luyện võ thông thường mà thôi.

Nghe ông nói vậy, Trần Thiên dường như cũng hiểu được một phần viễn cảnh năm xưa của Dược lão. Sau đó, hắn lại liên tưởng đến các main trong phim kiếm hiệp của Kim Dung.

- Tất nhiên nếu chỉ đơn giản như vậy, thì Hỗn Nhiên Tông của chúng ta đã trở thành bá chủ võ lâm.

- Người đạt tới những cảnh giới này, cơ hồ đều không khác người bình thường là mấy. Ý ta là họ đã đến cực hạn trong tầm hiểu biết của con người.

Thấy hắn gật đầu tỏ vẻ đồng ý, Hoàng Dược bật cười, lắc lắc đầu nói:

- Dạ cháu không có gì thắc mắc ạ.

Một tiếng “rầmmmmm” vang lên.

Thấy sắc mặt của thằng nhóc dường xuất hiện vẻ cau có, Hoàng Dược biết mình hơi quá tay.

- Và trong suốt 500 năm qua, ngươi là người duy nhất uống Thiên Nhiên Dịch.

Cái đầu của Trần Thiên liền nhanh chóng gật lên gật xuống như gà mổ thóc. (đọc tại Qidian-VP.com)

Lúc này, hai thầy trò nở một nụ cười vô tri như lên đỉnh vu sơn.

Tới một con thác lớn, Dược lão ngừng lại, nhìn hắn và nói:

Trên đường đi, hắn thấy vô số loài động vật hoang dã mà ở gần nhà chưa bao giờ xuất hiện.

- Ngươi là niềm hy vọng cuối cùng của Hỗn Nhiên Tông. Đừng làm nhục mệnh Tông môn.

- Trước tiên, ngươi hiểu như thế nào là võ giả?

Ông liền thu tay lại và cười “khà khà” một cách sảng khoái, nói tiếp:

Càng tiến vào sâu trong khu rừng, động vật ăn thịt ngày càng nhiều. Thấp thoáng sau lùm cây cọ xanh đó, hắn thấy có hai cặp mắt ẩn chứa sát khí nồng nằng nặc như muốn ăn tươi nuốt sống hai sư đồ.

- Ngươi dùng hết sức đánh một cái thật mạnh vào tảng đá kia xem nào.

- Khi gia nhập Hỗn Nhiên Tông, mỗi người sẽ nhận được một phần Nhiên Dịch này.

- Hôm qua bị ông đá bay từ trong nhà ra bên ngoài, vậy mà cơ thể của cháu không cảm thấy một chút đau đớn nào cả.

- Chỉ kẻ nào phục dụng Nhiên Dịch có phẩm chất Huyền trở lên mới có thể khai mở Đan Điền.

- Rất tốt! Ta đã ước lượng được sức mạnh của ngươi. Đâu đó khoảng bốn trâu.

Sáng hôm sau, Trần Thiên tỉnh lại với tinh thần cực kỳ thoải mái.

Thấy ông ngập ngừng, Trần Thiên nóng lòng liền hỏi:

Nói tới đây, Hoàng Dược vỗ lên vai của Trần Thiên một cái thật mạnh và nói to:

- Ừ! Từ Võ Sĩ đến Võ Tông, bốn cảnh giới này mới chỉ xem như nhập môn của Võ Giả. Chúng nó được gọi là cảnh giới Bán Võ.

Trần Thiên từ trong ảo tưởng đi ra, hắn gật đầu một cái khi nghe ông nói vậy.

Hoàng Dược đưa tay lên vuốt chòm râu trắng, miệng mỉm cười đáp lại:

- Tuy nhiên từ Võ Tông lên Võ Tôn, từ Bán Võ trở thành một Võ Giả chân chính, đây là một bước nhảy vọt cả về lượng lẫn chất.

- Nhiên Dịch từ đâu mà có? Chính là do có các Dị Hỏa thai nghén ra. Nên mỗi phần Nhiên Dịch sẽ nhiễm lấy một tia Dị Hỏa.

Trần Thiên gật đầu đáp:

Giọng của ông lại vang lên:

Nhưng vì thấy Dược lão phấn khích như vậy, hắn đành phải cắn chặt răng nhằm ngăn chặn cơn đau phát ra từ miệng.

Nhưng dường như cảm nhận được khí tức của Dược lão, nó chỉ dám núp tại đó và theo dõi chuyển động của hai người.

Chầm chầm bước tới, hắn hít sâu một hơi và dùng hết sức lực đấm một cái thật mạnh vào bên trên.

- Sức mạnh bốn trâu tương đương với một đấm toàn lực của Võ Sĩ.

Nghe hắn nói thế, Hoàng Dược gật đầu, nói:

- Dược lão, ông giải thích cho cháu hết mọi thứ được không ạ? Đỡ mắc công cháu phải hỏi từng li từng tý.

- Ừ! Vậy là Thiên Nhiên Dịch đã bắt đầu dần phát huy tác dụng.

- Dạ cháu nhớ.

Chương 20: Gió bắt đầu thổi

- Để trở thành võ giả, kẻ đó phải mở ra đan điền và sử dụng Võ lực chuyển hóa thành sức mạnh.

Lập tức, mồm của hắn há to tròn như chữ O khi nghe ông nói mình có Đàn Điền.

Nghĩ tới viễn cảnh đó, lòng hắn cảm giác phê phê, lân lân.

- Người so với người tức c·h·ế·t.

Bị vỗ một cái thật mạnh, Trần Thiên cảm thấy phần xương vai của mình như muốn vỡ ra.

Dược lão thu hồi dáng vẻ vui cười lại, nghiêm túc nhìn hắn và nói:

Ngoài mặt thì ông trấn tĩnh và cố gắng tỏ ra là mình ổn, nhưng sâu bên trong nước mắt là biển rộng.

- Ngươi còn nhớ 10 cảnh giới Võ giả mà hôm qua ta nói chứ?

- Nhiên Dịch được phân thành năm phẩm chất, gồm Hạ, Nhân, Huyền, Địa và Thiên.

Nhìn nắm đấm của bản thân đang lõm sâu vào trong tảng đá, hai mắt của Trần Thiên trừng lớn.

- Ngươi hiện tại đã mở Đan Điền.

- Không được! Phải giấu chuyện này và làm nhuệ khí của thằng nhóc, nếu không nó lại giống như mình năm xưa. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nếu như ở Trái Đất, với thứ mạnh này, hắn chả khác gì One Puch Man đấm một phát c·h·ế·t người luôn mất.

Đang lắng nghe hết sức chăm chú thì bị hỏi ngược, Trần Thiên giật mình, gãi gãi đầu, cười nói:

Hắn không ngờ được có ngày mình lại đấm thủng đá.

- Tuy nhiên rất nhanh thôi, ngươi sẽ một bước lên mây giống như cái cách mà năm xưa ta đã khiến cho giang hồ này chấn động.

Nuốt một ngụm nước bọt, Trần Thiên từ từ thu nắm đấm lại.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 20: Gió bắt đầu thổi