Đạo Thống
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 30 : Thăng quan
Trước hết, ta cần phải tìm kế sinh nhai để sống cho qua ngày.
Ta cũng không quen việc lao động tay chân nặng nhọc, với lại cũng không thể quá mức chủ quan mà bỏ bê việc học hành, dùi mài kinh sử được.
"Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên" ta vẫn luôn nhớ đạo lý mà các bậc tiền bối lúc nào cũng căn dặn này.
Cho nên, trải qua tìm hiểu cùng cân nhắc, để có thể chuẩn bị chu toàn cho kỳ thi sắp tới cũng như ứng phó với tình thế cấp bách trước mắt, ta quyết định học theo lão tiên sinh, đến phía tây của kinh thành, nơi mà những người dân nghèo sinh sống để nhận dạy chữ.
Nghĩ là làm, ta liền nhanh chóng tới đó. Khi biết ta là người có học thì thái độ của người ở đây liền trở lên rất khách khí cho nên ta cũng không tốn quá nhiều thời gian để tìm được nơi trú thân.
Ta chỉ xin cơm ngày ba bữa, nói ai hứng thú đều có thể đến nhưng gần như cũng chỉ có đám trẻ con ở đó là tới học. Thấy vậy thì ta cũng không quá ngạc nhiên, vì dù có ít học đến mấy thì chung quy, người trưởng thành nào cũng cần phải tự biết cân nhắc tới danh dự và lòng tự trọng của mình.
Qua vài ngày thì ta cũng hiểu được phần nào niềm vui thú năm đó của lão tiên sinh khi dạy chữ cho lũ trẻ nhà nghèo này. Chúng cực kì ngoan ngoãn, biết nghe lời, lại chăm chỉ, ham học hỏi nên rất dễ dạy.
Trong đó, có một đứa bé gái, khoảng mười lăm, mười sáu tuổi, trông cũng ưa nhìn, đầu buộc hai búi tóc ngắn nhỏ xinh, hình như đặc biệt ưa thích ta. Chỉ là tuy thân ta đang tạm thời ở đây nhưng lòng của ta, chí của ta sớm đã bay xa ra hoàng cung rộng lớn kia rồi cho nên mặc cho phương tâm của thiếu nữ lay động thì ta cũng không để ý quá nhiều.
Cứ như vậy, theo ngày ngày miệt mài đèn sách, cuộc sống của ta bất tri bất giác cũng trở về khoảng thời gian trước đây, gần như chỉ thiếu đi những thức đồ ăn thơm ngon cùng kẻ hầu người hạ từ đầu tới chân nữa mà thôi.
Trong chớp mắt, hai năm lặng lẽ trôi qua, sau khi thái tử lên ngôi, ổn định mọi chuyện thì theo thường lệ cũng đã mở lại khoa thi. Ta chuẩn bị cho ngày này đã lâu, tự dưng cũng tham gia ứng thí.
Tất nhiên, vô danh là không thể nào dự thi được cho nên ta bắt buộc phải tự đặt cho mình một cái tên. Học rộng biết nhiều nhưng trong nhất thời cũng không khiến ta hoàn toàn thoát khỏi việc do dự khi chọn lựa.
Cuối cùng, lời nói của vị ân sư đầu tiên vẫn ảnh hưởng nhiều nhất tới tâm trí của ta :
"Ngươi rất có tài, muôn người hiếm có, nhưng hãy nhớ lấy, bảo đao dù sắc bén tới đâu thì cũng cần phải được cất ở trong bao..."
"Trước tiên không để nó vô cớ hại mình hại người, sau đó lại tránh cho bụi trần làm hoen ố..."
Ngẫm nghĩ một hồi, ta liền quyết định chọn một chữ Khiêm làm tên, lại lấy họ Chu của lão tiên sinh đứng ở đằng trước.
Lão tiên sinh cũng đã từng dạy :
"Đao, chung quy phải được vung lên thì mới là đao..."
Vậy nên, nhân dịp hiếm có này thì ta cũng không giữ lại chút gì nữa, thỏa sức múa bút một phen, cuối cùng đạp qua vô vàn sĩ tử, vượt lên trên tất cả, vinh quy bảng vàng. Tuy rằng cũng chỉ đứng thứ ba, trở thành một thám hoa nhưng cũng đủ để ta bắt đầu quan lộ của riêng mình.
Sau đấy, chuyện ở phía Tây thành ta cũng không rõ ra sao nữa bởi vì ta không bao giờ quay lại nơi đó lần nào, cũng cấm tiệt bất kì kẻ nào nhắc tới hai từ "khu nghèo" ở trước mặt ta.
Tuy rằng ta từng ăn uống cùng họ nhưng sau đó vẫn không nhịn được mà tìm một góc để nôn ọe. Ngoài mặt thì ta mỉm cười trò chuyện vui vẻ nhưng đồng thời cũng nói dối không chớp mắt vì cho rằng không việc gì phải tôn trọng họ.
Ta phát hiện ra rằng cho dù có mình có cố gắng hòa nhập để sống cùng với họ bấy lâu nay thì chung quy, tận sâu trong thâm tâm, ta vẫn luôn luôn khinh thường những con người lấm lem, bẩn thỉu này...
Về chuyện của cha thì sau khi đỗ đạt, ta sớm cũng đã thuê hoạ sư hàng đầu kinh thành tới để mà vẽ lại chân dung người đó. Chỉ dựa vào lời mô tả một phía của ta cho nên cũng tốn không ít công sức, hết thảy mất một tuần lễ cùng năm mươi lượng bạc trắng thì xong, ta xem xét kỹ lưỡng, hồi tưởng lại ký ức trong quá khứ, cảm thấy so với chân nhân thì cũng giống được bảy, tám phần.
Sau đó, dù đã cho không ít hạ nhân dựa vào đấy mà đi dò la khắp nơi được một thời gian nhưng cũng chưa thấy được chút tăm tích nào của người này. Mặc dù rất nóng vội nhưng ta cũng đành bất lực, chỉ có thể thành thật chờ đợi để cho thời gian trả lời tất cả.
Lại nói tới chuyện quan trường của ta, kể ra cũng có nhiều điều kỳ lạ tới không tưởng.
Dù đã vào triều được ngót nghét nửa năm nhưng ta vẫn chưa một lần nào được diện kiến hoàng thượng. Bởi lẽ kể từ khi lên ngôi, hoàng thượng sớm cũng đã lui về thâm cung, bỏ bê triều chính, nghe nói là để cùng mỹ nhân vui đùa ở hoa viên, hưởng lạc thâu đêm suốt sáng.
Cho nên, mọi việc lớn nhỏ trong triều từ lâu đã do một mình Doãn thừa tướng đứng ra chấp chưởng.
Ta cũng thấy việc này không có vấn đề gì vì mặc dù thừa tướng vẫn mắt nhắm mắt mở cho thuộc hạ kết bè kéo cánh, tác oai tác quái không ít nhưng tổng thể thì vẫn chăm lo tới bàn dân thiên hạ, khiến trên dưới Triệu quốc coi như cũng được hưởng không khí yên bình, ấm no của thái bình thịnh thế.
Dẫu vậy, trong triều vẫn có một vài người âm thầm không bằng lòng với điều này.
Cho tới một hôm, ngày ấy trời hanh khô, trong cung không có một ngọn gió nào thổi qua. Ngay từ sáng sớm, không biết từ khi nào, ba vị nguyên lão đại thần đã tụ họp trước tẩm cung, quỳ xuống ngoài đó, khàn giọng mà khẩn cầu hoàng thượng rời xa ôn hương, hồi tâm chuyển ý để lên triều chấp chính.
Doãn thừa tướng thấy vậy cũng không tỏ vẻ gì, ngược lại còn ra lệnh cho không ít văn võ bá quan cũng ra đó quỳ cùng họ.
Lúc đó thâm niên của ta còn thấp, ở trong quan trường không có bất kì căn cơ gì, sợ bị cô lập với cũng muốn nhân cơ hội này mà giao hảo một phen nên dù vẫn chưa ở dưới trướng Doãn thừa tướng nhưng cũng từ từ đi theo bọn họ, lần lượt ra trước sân, hạ gối quỳ xuống.
Tới giữa trưa, nắng nóng chói chang như đổ lửa, võ quan, võ tướng thì còn đỡ nhưng những văn quan thư sinh kia thì đã hôn mê bất tỉnh không ít. Ta từ nhỏ đã quen chạy nhảy, đùa nghịch khắp nơi cho nên cũng không quá mệt mỏi, chỉ thấy nhàm chán vô cùng.
Cho tới xẩm tối, khi mặt trời khuất núi, bóng tối lan tràn khắp cung cấm lạnh lẽo nhưng vẫn chưa thấy chút tăm tích nào của hoàng thượng. Ba vị lão thần không nhịn được khóc rống, cuối cùng cũng chỉ có thể thất thiểu mà nhờ hạ nhân dìu về phủ.
Ta nhờ đó mà được mời về phủ cùng mọi người dự yến tiệc đã được chuẩn bị từ trước, cũng thuận lý thành chương đầu nhập vào dưới trướng của Doãn thừa tướng.
Không lâu sau, ba đại thần đó cũng viện cớ tuổi già sức yếu mà cáo bệnh từ quan, lui về quê ở ẩn. Ta hiểu, đây có lẽ là giao tranh ngầm giữa họ và thừa tướng, sự không thành thì tất yếu phải rút lui.
Có lẽ thấy họ biết điều như vậy cho nên dù đã có nhiều người thử thưa chuyện thăm dò hòng lấy lòng nhưng thừa tướng cũng không có ra lệnh hạ độc thủ...
Suy nghĩ của Doãn thừa tướng ra sao, kỳ thực ta cũng không rõ nữa, chỉ biết là chuyện thiên hạ sau này sẽ do một tay chúng ta tới quyết định...
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.