Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 27: Tứ Quan

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 27: Tứ Quan


Kể cả là tính toán thiên cơ hắn cũng nghĩ qua, nhưng mà trên người gã có pháp bảo hộ thân, có thế né tránh thiên cơ, sao Hắc Diện có tính đến được!?

Thấy được sự lạnh nhạt của đám người, nàng ta liền hơi bỡ ngỡ mà thầm nghĩ trong lòng rằng, không lẽ nhan sắc bản thân đã xuống cấp?

Rất quen thuộc, một ngón tay co xuống đè trên người thứ sinh vật ấy, nó nằm bếp dí trên bàn khó chịu nhìn hắn. "Oy oy, ngươi chỉ biết dùng sức lực thôi à, gã tu sĩ đảng trí kia?"

"Nên, câm mồm giúp cái."

Nam nhân đó giống như cảm nhận được ánh nhìn của Hắc Diện, nên cũng nhìn lại. Hai người đối mặt nhìn nhau, không khí cứ như thể ngưng đọng lại.

Bởi vì đặc tính thiên phú, nên chỉ cần đem lá hoặc một phần kén của Huyền Linh Mộng, làm thành thuốc để cho mục tiêu nuốt vào hoặc ấp thụ, rồi nhờ chủ nhân cái kén cảm nhận vị trí. Thế là một trong các loại đệ nhất thuật truy tung được ra đời.

3. Cấm lợi dụng thân phận, gây dựng thế lực ở phàm giới.

Cổ trùng, vu trùng? Xin lỗi, thần thức kiểm tra rồi, cũng chả thấy gì.

"..." (đọc tại Qidian-VP.com)

Chương 27: Tứ Quan

"Câm"

Bạch Diện với biểu cảm rất cạn lời nhìn y.

Tuy miệng luôn ăn, nhưng đầu óc không hề nghĩ đến mấy thứ trước mặt, bên trong chỉ đầy những ý niệm tự hỏi, khả năng hướng đi của ai đó mà thôi.

Một thứ sinh vật có hình dáng như là bông trắng gom lại thành cục, tròn tròn mềm mềm, cùng với đôi mắt đỏ nhạt bổng hiện lên trước mắt Hắc Diện.

"Mà mấy lần trước ngươi tìm đến Quỷ La, không phải là nhờ vào ý kiến của ta hay sao, ngươi đấy, phải nghe ta!"

Chiếc rèm hơi đong đưa, có lẽ do gió lúc mở cửa, ông trời dường như không muốn dung nhan của nàng được chôn sâu trong bóng tối, cơn gió đột mạnh lên thổi rèm mũ hất lên cao để lộ ra khuôn mặt xinh đẹp với đôi môi hồng nhạt, ánh mắt lim dim như là có thế tùy hút hồn người khác.

"Hình như có phần hơi quen mắt" Cả Hắc Diện và nhan nhân đều đồng thanh lẩm bẩm khi đối mặt nhau.

Do bây giờ đang phải cải trang thành người thường sắp đói c·h·ế·t, bằng không, hắn thật sự muốn hét lớn bảo Bạch Diện im mồm, hắn thật sự không hiểu, cái thứ này đi theo hắn lâu vậy, không biết là gặp khi nào, không biết vì sao khi trước hắn lại đem thứ về nuôi, một thứ vô tác dụng như này!

Cứ mỗi lần tên Hắc Diện đó ở gần, là hắn cứ rùng mình như thế này, Thâm La đoán chắc rằng, có thể là do tác dụng phụ của thuật truy tung được yểm trên người gã.

Hắc Diện cũng lướt nhìn cô nàng, trực giác hắn mách bảo rằng, tuyệt đối cô gái này không phải hạng tầm thường, có lẽ là một tu sĩ đến từ thế lực lớn ở lục địa này.

Còn về cái kén của chúng, khi mới sinh, nó không kém phần đặc biệt. Đó là một loại cây tiên dược quý hiếm, khiến người phàm ăn nó có thể thọ được 100 năm và giải độc bách bệch. Ngay cả tu sĩ hợp Hợp Thần khi ăn nó cũng sẽ có đột phá trong tu vi, thọ được 1000 năm.

Hắc Diện rốt cuộc vẫn là không nhịn được, hơi cúi thấp đầu lẩm bẩm, "Ngươi bớt nói đi, lần trước đều do ta quyết định, chứ có phải ngươi đâu. Còn nữa, ngươi lúc nào cũng không chịu hiện hình trước mặt người khác, luôn ở trạng thái tàng hình, hại ta khi đáp lời đều bị hiểu lầm là bị tẩu hoả nhập ma."

Do tính chất quý hiếm, đồng thời do ít người dùng nên Thâm La cũng không nghĩ đến, bản thân mình thế vậy mà nhận được vinh hạnh to lớn đến vậy, được Hắc Diện nhờ cậy Huyền Linh Mộng truy tìm, muốn chạy trốn, là một chuyện bất khả thi đối với một Hoá Thần kỳ như gã.

"Rất không bình thường, người này 7 thành là một tu sĩ, sao lại có thế lực là võ sĩ dưới trướng chứ, không lẽ nào...là lách luật?"

Trên thế gian, có một loài trùng được truyền tai nhau. Thân thể của chúng vô định, nhẹ như tơ lông hồng, khó tìm thấy, số lượng ít ỏi đến kỳ diệu. Chúng ra đời đã có khả năng hấp thu linh khí để tồn tại. Chỉ cần một ngày, chúng đã trúc cơ; sau bảy tháng, chúng đã đạt đến cảnh kim đan. Thậm chí, thấp nhất chỉ sau hai năm, chúng đã có thể đặt chân đến Nguyên Anh kỳ.

Trong lúc hai người đang suy nghĩ đối tượng mình đang tìm có thể ở đâu, thì lúc đó, một nữ nhân khoác trên mình áo choàng đỏ, đeo trên đầu là một chiếc nón vành tròn màu đen được gắn theo rèm vải mỏng.

Hắc Diện lặng im một lúc, rồi cũng đồng ý với Bạch Diện. Ừ ha, ta có phải ngươi nơi này đâu, dù có thế lực lớn cỡ nào, miễn là bọn chúng không biết địa chỉ nơi ở, vậy thì hắn lo cái gì chứ, ta mặc sức mà lượn!

Dù biết chuyện đó là không thể nào, nhưng nhìn đám người, nàng không nhịn được vẫn là nảy ra cái suy nghĩ đó, chắc là khi về nhà nàng phải tìm vài đan phương dưỡng nhan để làm đẹp mới được.

Du Minh Sĩ xem cái gã kỳ lạ đang ăn như sắp c·h·ế·t đói kia, cảm giác như đã gặp qua ở đâu đó vậy. Không biết là ai, nhưng chắc chắn là tu sĩ, khinh chỉ gã này, cả cái tên trong gốc kia, cũng có điều khác thường, cũng là tu sĩ nốt.

Nó không cố định ở một chỗ, dưới đáy biển: trên tầng trời; trong đại địa; tại hang sâu; trên núi cao; nơi có người; nơi không người. Đều có thể có hoặc không có nó xuất hiện.

"Cảm giác này không thể sai. Hắc Diện, hắn đã theo sát tới đây!". Thâm La lo lắng nghĩ.

Tất cả những chuyện tất nhiên chỉ trong giây lát, có thể nó sẽ được đem làm chủ để bàn tán, còn không thì 10 thành người đều rất lạnh nhạt quay về chủ đề hoặc chuyện của mình. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Hắc Diện! Còn chờ gì nữa, thời cơ anh hùng cứu mỹ nhân đang ở gần ngay trước mắt, còn không mau mau bắt lấy tên d·â·m tặc đó!"

Biết mình dính bùa, nhưng khổ nổi là hắn tìm không ra là bùa gì.

"Ngươi sẽ không đảng trí đến mức, quên mình là người đại lục khác chứ?"

Hắc Diện mắt híp lại, một bún tay đánh văng nó ra xa, rồi coi như không có chuyện gì, làm ra vẻ chỉ đang phủi bụi.

Ai có thể ngờ đến, thứ thuật có thực hiện như vậy lại được dùng lên người mình chứ. Không bàn đến vấn đề thuyết phục hay bắt ép Huyền Linh Mộng giúp, tìm được nó cũng đã là cả một quá trình khó nhằn.

Thâm La tính đi tính lại, nhưng tuyệt đối không tính tới thứ thuật mình dính lại nằm ở chữ "dược".

Bạch Diện có vẻ không phục, định nói thêm liền bị Hắc Diện trấn áp lần hai.

Không bao lâu cô nàng đi vào, thì một nam nhân khác cũng đi theo vào. Không như trước, rất bình thường mà vào trong.

Ấy thế mà, "Thế quái nào một đệ tử của Đạo Tiên Tông, lại ở đây vậy!?". Hắc Diện gặp được người quen không chút vui mừng nào thầm nghĩ.

"Ngươi thật đúng là ngu ngốc, ngoại trừ cổ dược thú, thì ngươi không có thuật truy tung nào nữa hả?". Thứ sinh vật đó tuy ngoại khiến người cảm thấy hiền dịu, nhưng khi cất tiếng thật sự là làm người ghét, đặc biệt là Hắc Diện, dù sao hắn cũng là người bị chửi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Hắc Diện quan sát chăm chú liền cảm nhận được ánh mắt của người mới vào đó rất nhanh liền đảo qua toàn bộ, sau đó rất thản nhiên ngồi ở vị trí có thể nhìn được cô nương ban nãy.

Bạch Diện khi cảm nhận ra được, vẻ mặt khinh bỉ nhìn nam nhân kia, "Đúng là phàm nhân không biết tự lượng sức, lại dám theo dõi tu sĩ. Nhìn ánh mắt thế kia, ta dám cá là, tên đó là một tên d·â·m đãng, chuyên theo đuôi người khác." (đọc tại Qidian-VP.com)

Nhan sắc có đẹp cỡ mấy cũng đếch liên quan gì đến đám người bọn hắn, cũng không đem ra ăn được, nhìn nhiều cũng chẳng no bụng tí nào, nhìn thêm làm quái gì.

Hơn nữa, chúng còn có một thiên phú thần thông đặc biệt. Dù ở bất kỳ nơi nào, chân trời hay góc biển, miễn là không nằm ngoài hỗn hỗn, chúng có thể mơ hồ cảm nhận được chiếc kén trong vùng bán kính 4 dặm. Loài trùng này mang tên Huyền Linh Mộng.

1. Tuyệt đối không được dính dáng đến chuyện của phàm giới.

Vài đạo ánh nhìn lướt qua, Hắc Diện tức khắc trở lại vai diễn, im lặng nghe ngóng hết thảy, mặc cho, hắn không biết rằng người mình đang tìm ở ngay phía bản thân.

Trong Sơ Huyễn Lục Địa, vì vấn đề tài nguyên, giới tu chân ở đây có ba điều luật bất thành văn mà đa số đều thống nhất, tu sĩ; tu chân giả hay tu tiên giả.

Tuy là đa số đồng ý, nhưng thiểu số thì không. Vì muốn đột phá, tu luyện nhanh hơn, một số người âm thầm, có chút mờ ám ở những thế lực phàm trần. Đó, là những kẻ lách luật. (đọc tại Qidian-VP.com)

Khách trong quán đồng loạt im lặng trong giây lát, trừ hai gã tu sĩ nào đó luôn cảnh giác, thì đám người đều âm thầm cảm thấy cô thật đẹp dù chỉ thấy thoáng quá đôi chút. Có người không thấy được mà nghe người ở cạnh kể thì cảm giác bản thân vừa bỏ qua một chuyện tốt lạnh, rất đáng tiếc.

2. Không được dựa vào sức mạnh để mà tác động đến đại sự kiện của phàm giới.

Mồ hôi chảy xuống, vai diễn rất trọn vẹn, có điều trong lòng kinh động như gặp tiên nhân. Hắc Diện biết nơi này có người quen, cũng biết bình thường bọn người đó ít khi rời khỏi nhà, ít rời khỏi phạm vị quanh sơn môn.

"Này này, ngươi đừng nghĩ ta không biết ngươi nghĩ gì, ta không có vô tác dụng à nha. Đó là do ngươi quá ngu ngốc để có thể hiểu được sức mạnh của ta mà thôi"

Nó lần nữa quay trở lại tiếp tục lải nhải không thôi. "Tên ngốc này, ngươi chừng nào chịu đổi tên cho ta, cái tên Bạch Diện này nghe tệ muốn c·h·ế·t, ngươi chẳng có khiếu đặt tên gì cả."

Phù lục? Thần thức dò xét toàn thân, cái cọng lông còn chả thấy.

Phía trước bàn Thâm La, gần với rào gỗ tầng hai. Thiếu niên trẻ tuổi mặc kệ ánh nhìn xung quanh, ăn nhào nhào như mới c·h·ế·t đói, đội mồ sống dậy thấy được thức ăn.

Đương nhiên, một tu sĩ hàng real, chất lượng hàng chính hãng sẽ không ngốc đến mức, mang quần áo rồi làm ra cái khí chất tiên nhân bềnh bồng đi khắp chốn. Hiện giờ là đang tìm người, chứ đâu có phải mở cửa thu môn đồ, đó là những gì Hắc Diện nghĩ.

Lắc đầu, y không quân nhiều đến mấy thứ phức tạp đó nữa, bây giờ chỉ để ý đến một điều.

Lướt nhìn qua cô nàng xinh đẹp đã vào quán, y thầm cảnh giác, không dám mất chú ý trước người, có vẻ là cấp trên của đám võ sĩ trong thanh lâu mới mở ở thị trấn mà nhiệm vụ đã nhắc đến.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 27: Tứ Quan