Đạo Tiên Tông
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 31: Hồi Ức, hoặc có lẽ vậy.
Mùi hương từ đâu đó tại trong thời không loạng choạng tới với hắn, đầu lưỡi gã như được nướng chín bởi tạp vị kỳ dị trên đời. Từng rung động, từng cử chỉ, hắn đều có thể cảm nhận được. Chúng khiến hắn như muốn nổ tung bởi tất cả. Mùi vị kỳ lạ, như cảm nhận cả bốn mùa cùng lúc.
Vân Thanh tuy hơi ngạc nhiên, nhưng mặt không chút biến sắc. Cũng im lặng tự hỏi như y, một cái tiểu bí cảnh, mà lại có thể đả thương được Hoá Thần Kỳ, lại còn là thể tu. Phá được phòng thể tu, kẻ đó chắc chắn không phải dạng tầm thường.
Hắn giờ thực không biết đây là ảo ảnh hay là hiện thật, chỉ biết, hắn c·h·ế·t rồi. C·h·ế·t lần thứ hai.
- Hạo ca ca, sao nhìn ca ca thẩn thờ thế?
Ánh nhìn hắn vượt ra khỏi cả Tiên Hà Đại Lục, thấy được tinh vân tại hỗn độn, rộng lớn chẳng thấy biên giới. Hắn thấy được Kim Ô rực cháy trong lòng thái dương, Kim Ngư đang bơi quanh lấy nó, tinh không rộng lớn, như hằng sa tá cát đổ vào đại hải mênh mông không bờ.
Thiên Phù hết sức cố gắng khoá chặt lại Hắc nhân, nhưng hắn ta vượt qua một cách không thể nảo dễ hơn, cứ như chỉ là mấy con kiến cản bước gã ta.
Từ hư không, một thanh chủy thủ chỉ dài chừng một bàn tay lóe lên. Ánh sáng lạnh lẽo từ lưỡi dao phản chiếu một cách c·h·ế·t chóc, nó như có linh hồn riêng, lặng lẽ nhưng không kém phần nguy hiểm.
Ý nghĩ kinh khủng đó va mạnh vào đầu hắn, không thể vứt bỏ được. Nếu như đây không phải ảo cảnh, vậy có khi nào hắn lại lần nữa như trước, một lần nữa, hại c·h·ế·t Ái Thanh!?
"Nói dối là sẽ gây nghiệp, tự cao sẽ khó nhìn thấy tầng trời, không cần thiết thì xin bớt khoác lác. Các hạ mà luyện được vô tình kiếm, chắc đệ tử tông môn chúng ta, người người đều thành đạo rồi." (đọc tại Qidian-VP.com)
Thấy y không phản kháng, những người khác cũng nhào lên giúp đỡ, đánh đập, khống chế lại.
Người đó có vẻ cũng kịp nhận ra, xoay đầu nhìn thấy hắn, thì phi hành tiến lại gần.
Lương Hạo tâm tình bất an, cố gắng suy nghĩ, mong muốn không để ý đến hoàn cảnh xung quanh. Nhưng điều khiến hắn sợ hãi, có thể đã lãng quên, lần nữa vang bên tai hắn.
Hoặc, là không. Chợt có một cảm giác ấm áp trên ngực, như có bàn tay mềm mại đang để trên đó, cùng với đó là giọng nói nghiêm nghị hô lên khiến hắn giật mình.
- Ca ca, muội xin lỗi, nếu muội có làm ca tổn thương, muội...thành thật xin lỗi...xin lỗi, là do muội! Nếu có gì sai, xin ca ca....đ...
- Ca ca, về nhà thôi, muội mệt lắm rồi, về nhà đi mà~
Gã phình bự, một thân cự nhân lùn tịt người đây đường máu hiện ra trước mặt y, Hắc nhân to lớn đến mức đủ để che khuất ánh nắng của Lương Hạo, như voi gặp khỉ vậy. Một tay liền xé nát hết toàn bị xiềng xích, cầm lấy thanh thương đâm mạnh tới.
Đúng lúc này, sát khí phóng thích ra hết xung quanh, Lương Hạo mở mắt hô điếc tai để cả hai giật mình lập tức cắt đứt ngang cuộc trò chuyện.
Hắc nhân cũng liền đứng dậy, tiếp tục gọi thêm phù ra, đứng đầu là Thiên Phù, pháp lực bao quanh lấy nó như một mũi thương, cạnh mũi là những đường xích tuyến xì xẹt tia điện.
- Các hạ bị làm sao thế?
Cô nói, trong giọng có chút hơi ngạc nhiên.
Thấy đối phương cũng tội, mà thôi cũng kệ. Hắn còn bị phạt lên núi, mệt hơn chuyện của U Hải nhiều.
- Đây là tất cả những gì bí cảnh này có à?
Lương Hạo ý nghĩ lướt nhanh những khả năng có thể xảy ra với mình, "Tại sao lại vậy, không phải đang ở bí cảnh sao!? Vì sao lại xuất hiện ở đây, đúng rồi, là do phi châm đó, nó có gì đó, độc dược, nguyền rủa, thần thông hay thứ gì khác?".
Lương Hạo tâm càng lúc nặng nề, nếu đây là ảo cảnh, vậy nó đúng là biết tìm chỗ đau, hắn thua rồi. Triệt để thua không còn gì, không sửa sai được lại còn tự tay lặp lại sai lầm cũ, tu tiên, tu cái mẹ gì tiên chứ.
Ngũ quan như bị xé nát, thời gian đối với hắn như đã không còn tồn tại. Thời gian tựa như ngừng trôi, không gian như tan biến.
Hắn mặc dù hơi nghi ngờ những không để ý nhiều, bản nhái mà thôi, phản ứng chậm cũng không nói lên dược điều gì.
"Ái Thanh!". Lương Hạo mở mắt hô to tên giọng nói quen thuộc đó, làm cho hai người ở bên giật hết cả mình.
"Vậy sao ngươi ở đây?"
Thấy phù chú không có tác dụng, Lương Hạo hơi thất vọng, quơ tay nhẹ nhàng thu lại lá phù vào. Mặc dù đã học được thần thông, nhưng cuối cùng cũng chỉ là tiểu thần thông, uy lực còn chẳng bằng thân thể hắn.
Khi tay y gần chạm đến, người phía sau màn lần nữa thi pháp, lưỡi dao bốc lên một đường viên xích tử. Độ sắc bén tăng mạnh, đồng thời cứ như là gắn theo tên lửa phía sau, tức khắc liền phá mộc hộ thể, thậm chí xuyên vào bên trong nhưng lần bị chặn đứng lại tại lớp huyết nhục.
Quay lại trước đó vài phút trước.
- Mà, để ý làm gì chứ?
Thần thức phong toả lấy không gian, truy tìm Lương Hạo. Nhưng khi gã phát giác ra, thì Lương Hạo đã ở ngay trên đầu gã.
"Các hạ bị phạt giam trên núi mà, đã hết thời gian đâu, hay là..cảm thấy thích thú trên đó, muốn bị phạt thêm." Lý U Hải môi hơi nhếch lên, rất ý vị nói.
Lý U Hải cảm xúc khó đoán, không rõ mục đích đáp lại, "Ừ, để xem~".
Nhìn trên tay một phần khúc xương đen đang phân rã thành khí, hắn không thèm nhìn, tốt bụng bóp nát giúp nó nhanh phân ra hơn.
- Không thể nào, tuyệt đối không thể nào! KHÔNG THỂ NÀO!!!
Ánh mắt hắn híp lại, lộ vẻ hoài nghi. Trên đỉnh tháp cao chót vót, cảnh vật quanh họ như ngừng lại. Làn gió nhẹ nhàng vờn quanh, làm mái tóc nàng bay phấp phới dưới ánh sáng rực rỡ của bầu trời.
- Thiên Phù Vạn Pháp • Bách Chú Sát
Lương Hạo nghe thấy âm thanh, liền bừng tỉnh đại ngộ. Có điều hắn vẫn không thể nào thoát khốn nơi đây, cảm giác như vẫn có gì đó níu kéo hắn lại. Là gì?
- Lương Hạo, ngươi còn đứng đấy làm gì thế, đi thôi.
"Cái tên này nghe giống như là của nữ nhân, tình duyên chưa dứt sao?"
"Ta thì sao?"
Hắn nghe lời nói kinh ngạc của cô thì liền mau chóng sờ lên mắt mình. Trong lúc cả hai nói chuyện, trên người Lương Hạo từ phần ngực đã bắt đầu lan ra những đường mạch máu, nó lan nhanh đến mức, chỉ sau cuộc đối thoại ngắn đã lan đến cả toàn thân gã.
Người dân xung quanh phát giác có điềm không ổn thì đã muộn, hôm đó, máu dính đầy đất. Lương Hạo đạo tâm vỡ nát, ma niệm tràn ngập tâm thức, tàn sát khắp nơi, đến cả trẻ con hắn cũng đưa tiễn. Hắn, điên rồi, chằng ai ngăn được hắn cả.
Không khí xung quanh hắn đột nhiên trở nên nặng nề, dường như cả thời gian và không gian đều bị đông cứng lại. Cảm giác lạnh lẽo bao trùm, y mau chóng vận sức kháng cự.
"Kẻ đứng sau trò này, ta một quyền tất phá!" Sát khí trùng thiên, mặc kệ sự ngạc nhiên của Ái Thanh, hắn thét lên, mắt đóng lại, quyền đấm mạnh vào không gian trước mặt.
- Thật xấu xí
Một bóng hình bốc lên khí đen, có hình dáng tương tự Lương Hạo, chậm rãi hội tụ lại sau lưng hắn. Không một lời, Hắc nhân một chưởng vỗ xuống. Cẩm quang rực cháy, đơn giản mà uy lực, ăn một kích Lạc Nhật Trấn Địa bất ngờ, hắn cả người phi thẳng xuống đại địa, âm chấn vang lên tới cả thiên.
Lương Hạo mờ mịt nghe hai người nói chuyện, trong đầu đầy suy tư, sao hắn lại ở đây? Không phải bản thân hắn đang ở bí cảnh sao, mà hắn làm gì ở đây vậy ta.
Lương Hạo bây giờ chỉ muốn đập nát hai màn nhĩ, mong sao, không được nghe đến thứ âm thanh đó nữa, nhưng cái cảm giác quen thuộc đó lại cứ thôi thúc hắn làm ngược lại. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Có gì đó....rất lạ ở ngươi.
Hắn tự nhủ, chân mày nhíu lại, ánh mắt lộ rõ vẻ băn khoăn. Bình thản mà tiếp lấy một kích Hắc nhân, gã gồng hết sức cầm thương lao đi kéo theo cả y, đâm sập hai ba tiểu sơn thì mới bị cưỡng chế dừng lại.
Thăm dò thế là đủ, hắn không rảnh để đứng đôi co với bản sao chép của mình. Nhún người một cái, thân ảnh lập tức vô tung, Hắc nhân như là nhìn mây mờ che đỉnh núi, mờ mịt chẳng thấy người đâu.
Giọng nói của hắn vang lên, mang theo ý mỉa mai rất rõ.
Hắc nhân mở to đôi mắt, thân thể run lên, tỷ tỷ cơ bắp đồng loạt nhân năm rồi nhân mười, mạch máu nhỏ bẻ nhưng lại như sợi thép, bị bắp thịt đẩy cả ra bên ngoài cả da thịt nhưng vẫn không đứt.
Thần thức khi tiếp xúc cũng theo đó dò xét một mạch hết Hắc nhân. Mắt hắn hơi loé lên, thiên địa nguyên khí dần trồi lên,
Âm thanh lạnh lùng xa cách đó tiếp tục truyền đến, nó như là một sợi dây thường mà hắn đang nắm lấy, cái cảm giác quen thuộc đó, rất rất, và rất giống muội ấy.
"Ta nói, ta từ trên đó cảm nhận được sát khí trùng thiên, sẵn vừa luyện thành ngự kiếm phi hành, nên chạy xuống xem tình hình, ngươi tin không?". Đạt Thiên Minh rất nghiêm túc, lạnh lùng nói.
Một thanh thương dần hoàn thiện, thân của nó được kết lại bởi những tấm phù vàng, mũi thương lan ra hắc khí bao trùm lấy thanh thương. Nó cứ thế mà lơ lửng trước Hắc nhân, chờ đợi chủ nhân sử dụng mình.
Thiên Minh rất muốn tát mình một cái, trốn xuống núi mà quên xem ngày, đúng thật là xúi quẩy. Biết thế không đi.
Xuyên qua thân thể của cô. Lương Hạo cả người đỏ bừng, tay run rẩy khi cái tình cảnh ở quá khứ đó lại tái hiện. Tâm như dao cắt, cứa xé tâm can, thành vụn thành mảnh.
- Ngươi, là ai?
Đơn giản, là một làng trấn nhỏ, đoàn người thường đi qua lại, cảm giác quen thuộc như chưa từng có này khiến hắn cảm thấy... sợ hãi. Như trở về chốn xưa, nơi lòng người vẫn chưa thay đổi. Quá khứ.
Hắn là một thể tu, thân thể đã trải qua vô số lần tu luyện trong linh dược, linh khí trong người luôn luân chuyển không ngừng, trải qua lôi pháp tôi luyện, hoành luyện đến mức cường hóa đến từng tế bào.
Như là đại tướng thống lĩnh vạn quân, từ trong Phù Hoàn, hơn trăm tấm phù lục bay ra, dưới sự dẫn dắt của Thiên Phù. Đồng loạt hoá thành đủ loại pháp thuật, mỗi pháp đều có uy lực tương đương một tu sĩ Kim Đan kỳ. Tuy nhiên, vì đối thủ là Hắc nhân của chính hắn, thần thông này nó cũng biết.
Ngay khi lưỡi dao chạm vào da thịt, một luồng sáng xanh chợt bùng lên từ cơ thể Lương Hạo. Âm thanh chói tai "keng" vang lên, như va vào bức tường huyền thiết, lưỡi dao lập tức bị chặn lại. Ánh sáng lục, lấp lánh ngưng thực phản chiếu trong không gian, tạo thành một màn chắn bảo vệ vị trí tim hắn.
"Hừ, chắc lúc xuống núi ta phải truyền dạy hắn vô tình kiếm. Thân là tu sĩ, há có thể để chữ sắc trong lòng!"
Khí bốc ngùn ngụt trên mặt đất, Hắc nhân ánh mắt sắc lạnh chăm chú tìm kiếm tung tích Lương Hạo. Trong làn khói, kim quang ánh lên, vô ảnh vô âm chớp mắt liền xuất hiện trước mặt gã ta.
- Bí cảnh này có gì đó bất thường, ta nhưng là gặp được ảo ảnh giả trang thành đạo hữu, sau đó thì bị tập kích, không quá mạnh, nhưng lại không thấy người đâu.
................
Ăn miếng trả miếng, nhận của người thì trả lại cho người. Tung cước trực diện vào đầu, tầm nhìn của Hắc nhân lập tức xoay ngang một trăm tám mươi độ, thân thể lao như chớp xuống ngay vị trị Lương Hạo rơi khi nãy.
Tiếng kêu thất thanh kia không khỏi trở thành đề tài mới cho hai người.
Lương Hạo sợ sệt nhìn cô, dường như không thể tin vào mắt mình, sợ hãi hoá thành cơn giận che mờ đi đôi mắt. Muội muội của hắn đã c·h·ế·t, đây chỉ có thể là ảo cảnh mà thôi, hắn, không chấp nhận.
Đây là! Nơi này!
Đạt Thiên Minh nghe ra được cảm xúc đau thương trong giọng của y, tuy không thấy nhưng vẫn là có thể cảm nhận được sát khí lạnh buốt cả sóng lưng phát ra từ Lương Hạo, hắn không khỏi nuốt ngụm nước miếng, "U Hải, ngươi nói hắn không sao đấy chứ?"
Muốn tiến thêm nhưng thể phách y quá dày, lại thêm Lương Hạo đã bắt được cán, nó đành bất lực bị mạnh bạo rút ra. Một bóp tan nát.
Lương Hạo hất mặt, một tiếng gầm vang động cả cõi thiên địa, uy áp lan tỏa như muốn áp đảo mọi thứ xung quanh. Không gian dường như đều phải khiếp sợ trước hắn. Hình ảnh Vân Thanh tức khắc bị đánh tan, nhưng liền sau đó, phong bạo nổi lên đùng đùng, đỉnh tháp lay chuyển rồi sụp đổ, bụi mù bay che khuất tầm nhìn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Có khi nào, nó là thật?
Lý U Hải thở dài, ánh mắt có hơi chút ngái ngủ lông mi nhíu xuống, buồn ngủ nói, "Thì bị Hộ Pháp hồi chiều kêu giờ này đến, xem giúp dẫn đạo tân nhân nhập môn được thì giúp. Bần đạo cũng không thể phản kháng a, bị hộ pháp ghi thù, ta cũng sợ lắm."
-Ca ca, huynh sao thế?
Khi hắn bình tĩnh hơn thì mới cảm nhận được có gì đó không ổn, cảm giác máu chảy này, tiếng hít sâu cùng với ánh mắt kinh hãi người xung quanh, hơi ấm từ Ái Thanh, đều được hắn thu vào tầm mắt.
Ái Thanh nhõng nhẽo nói, hai má ửng hồng làm cho người phải thương mến.
- Ngừng lại, đạo hữu, ngươi phải thoát khỏi đây, nếu không, có là tiên nhân hàng thế cũng khó cứu, hãy nghĩ đến sư phụ của ngươi nữa, đừng để tâm ma làm loạn!
Cô vừa nói vừa khóc, giọng run run dùng hết sức lực thì thầm, âm thanh đó như trúng vào tim đen của gã. Người xung quanh nhìn thấy cô máu chảy thành sông liền sợ hãi hét toáng lên, có người sợ mà núp ra xa, có người thì thấy tội cho cô, dũng cảm, tức giận xông tới tóm lấy cổ áo Lương Hạo.
Bình tĩnh nắm lấy mũi thương, tay kia khép khe hở tay, Hắc nhân chưa phản ứng lại, Lương Hạo thân pháp nhẹ bổng, đạp lên thân thể gã ta, tay đã hoá tàn ảnh cắt đứt ra một khe nhỏ trên cổ.
Trong tay áo bào của y hiện lên những phù văn lơ lửng, biến hoá thành một chiếc vòng lam nhạt như linh tuyền của trời đất. Ở ngoài, đoá kim quang bay tới trước mặt hắn. Nhìn kỹ mới thấy, đó là một lá phù phát ra ánh sáng, hào quang trên thân nó có thể khiến cho yêu ma quỷ quái nào cũng phải dè chừng bốn phần.
- Muội là Vân Thanh đây mà, đừng có hỏi vớ vẩn vậy chứ. Tu luyện chung nhiều năm thế, ngươi thế mà quên mặt bằng hữu thân thiết thế à?
Chương 31: Hồi Ức, hoặc có lẽ vậy.
- Hay là do mình chưa khai phá hết tiềm năng của nó nhỉ?
Hắc nhân đầu rơi xuống đất, thân thể to lớn loay hoay đạp lên chính cái đầu của mình. Lát sau cũng nằm im trên đất, chung số phận với cái đầu của nó.
Lương Hạo không cần nghĩ cũng hiểu, còn có kẻ địch khác ở đây. Cảm giác bị trói buộc dần phai đi chút, Lương Hạo vì đó lập tức hoạt động lại được, một trảo bắt lấy chủy thủ.
Giọng nói yếu ớt của Ái Thanh, cứ thế rỏ rỉ vào tai y. Làm cho tâm hắn không thể nào ngừng hối lỗi, tín niệm cô đã c·h·ế·t cũng đã lung lay không còn gì.
- Rời khỏi đây, chuyện này bàn sao...mắt của các hạ!
Nhìn thấy động tác đối phương, không để kẻ địch chờ, từ trong thiên la địa võng, xiềng xích bắn ra trói lại Hắc nhân. Thân thể bị hạn chế, nhưng vẫn chẳng ngăn được thuật pháp của gã hoàn thành.
Đồng tử y co lại, hắc khí hiển hoá ngay trong mắt, biến nó thành đôi mắt đen không chút ánh sáng, cả người Lương Hạo theo đó nổi lên từng đợt gợn sóng làn khí đen nhẹ.
Sững sờ quay đầu xem cô bé thấp hơn mình một cái đầu, nhan sắc dễ mến lại chút cứng rắn, đang cố làm ra vẻ đáng yêu nhìn mình.
Bất ngờ, một luồng khí đen từ trong cái xác lao tới như một tia chớp. Lương Hạo, với linh cảm của một Hoá Thần kỳ, không cần nhìn vẫn cảm nhận được nguy hiểm cận kề. Hắn nhanh chóng nghiêng người, tránh né trong gang tấc. Tuy nhiên, điều bất ngờ thực sự lại ập đến ngay sau đó.
Nhìn xem khuôn mặt tròn trịa, bên trên là ánh mắt tròn to, sắc sảo và đôi chút nghiêm nghị. Đôi má hồng hào, làn da trắng của một đứa trẻ, mái tóc dài đen nhánh của nàng được buộc gọn gàng và cột cao, tạo nên vẻ thanh lịch và gọn gàng. Ái Thanh, muội muội của hắn.
Tâm trí y dần mơ hồ, nguyên thần đau đớn như bị xé rách từng mảnh, còn thân xác thì như bị ngàn vạn con kiến đang gặm ăn từng chút một. Cảm giác này thật không thể diễn tả bằng lời.
Suy nghĩ thì có, nhưng cũng không mất tập trung. Bấm chú quyết, bách phù tản ra bao vây lấy Hắc nhân.
"Không sao đâu, bần đạo đứng đây nhìn hắn từ sớm giờ, có sao đâu. Mà người có sao phải là đạo hữu mới đúng." Lý U Hải nheo mắt lại nhìn sang Thiên Minh.
Một lời hỏi thăm nhẹ nhàng, nhỏ bé nhưng lại như lôi kiếp, hàng thế phá nát thần hồn của y. Là độc trùng, ma chú mà xé nát đi xé nát lại tâm can gã ta.
- Tiểu Thanh tốt bụng như thế, lại có một người ca ca ác độc, điên loạn như vậy. Thật tội cho Tiểu Thanh, tôi nhưng là còn nhớ bình thường nó hay....
Lương Hạo nhìn ánh mắt Vân Thanh hướng về phía ngực, nên cũng nhìn theo, thấy được một lỗ máu trên pháp bào. Khi nãy lo lắng kẻ địch có thể xuất hiện thêm, hắn cũng không để ý nhiều vết thương, lập tức rút lui luôn, nên không để ý đến.
Một giây chần chừ, sinh tử đã định. Vết cắt dần lớn ra, nhìn vào bên trong thì là khí đen ngập tràn, sâu tận bên trong chính là xương cổ. Nháy mắt, y đã đâm vào, rút ra, rồi lùi xa, ba bước nhanh gọn lẹ nước chảy mây trôi.
Nghe được tiếng thì thầm của vạn vật sinh linh, âm thanh xì xì khó nghe vượt qua tam giới như đang tìm hắn mà truyền đến bên tai. Nghe tiếng vạn vật thở, như lời thì thầm của đất trời.
- Bí cảnh này nguy hiểm hơn ta nghĩ, một cái tiểu bí cảnh lại thế có thể làm bị thương ta, có gì đó không đơn giản ở đây!
Với một động tác nhanh như cắt, lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào tim Lương Hạo. Nhưng hắn không phải người thường.
- Đúng vậy, tiểu Thanh nhưng là rất hiểu chuyện, thứ này đúng là con hoang của Lương Gia, hèn gì bị người ta cấm vào gia môn, ra là....
Lý U Hải bĩu môi, nhìn Đạt Thiên Minh đang đường đường chính chính nói. "Cái gì mà vô tình kiếm, thật là khoác lác không biết ngượng."
Chưa kịp thấy rõ là vật gì, thì nó đã bị đánh văng lên tuốt chín tầng mây cao. Lương Hạo cũng từ dưới bay lên theo sau mà không dính tí bụi trần, quanh thân thể là vòng Linh Thuẫn ẩn hiện bảo hộ lấy y.
Hắc nhân khó khăn gượng dậy, nắm lấy cổ rắc một tiếng, bẻ lại cho đúng vị trí. Lương Hạo ở trên chú ý đến, lòng nghi hoặc càng thêm lớn, dù có là bản sao chép, nhưng dù cho có chép được năm phần thì cũng là hắn năm phần thực lực, thì việc bị đá xoay cả cổ ra đằng sau thì hơi có gì đó không phải lắm. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ngự không phi hành, phi thẳng đến truyền tống trận, Lương Hạo cũng nhìn thấy một tu sĩ từ xa đang bay nhanh như hắn, thân ảnh dần rõ hơn, bóng lưng thân quen trong tầm mắt rồi hắn mới nhận ra là ai, cất lên một tiếng chào.
Thiên như sụp đổ, quang minh vụt tắt, thức hải cũng tiêu tan không chút gì sót lại. Trời đất như đảo lộn, vạn vật như biến mất trong khoảnh khắc.
Hắn thề với trời đất, tuy hắn là thể tu, nhưng cái bí thuật nhìn xấu hơn cả quỷ này hắn tuyệt thề là không biết gì một chút. Có thể năng lực của thứ này không chỉ sao chép, hẳn là còn có năng lực gì khác.
Trừ ký ức. Không biết ở đâu, không rõ tại dị điểm nào. Những ký ức được chôn vùi, biến mất rồi tái sinh, luân hồi rồi hiện hữu ngay trước mặt hắn. Lương Hạo ngạc nhiên nhìn cảnh tượng trước mắt, không phải là tiên cảnh linh khí thành sương, cũng chẳng phải là thiên không bao la hay tinh không hỗn độn. Cũng không phải là kẻ địch kinh khủng, biến mất, thay thế với một hình thái hiền hoà, bình dị.
Thiên Phù của Hắc nhân lơ lửng trên tay gã, khác với Lương Hạo là kim quang, của gã thì lại là ám xích, đen tối nhưng ẩn chút hồng quang. Cũng với chiêu thức đó, song pháp như có linh tính, tự động đối đầu với nhau, không bên nào hơn bên nào. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.