Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 8: Một người gánh lấy hiệp nghĩa của cả Trung Châu
Độc Hóa Chưởng được ông hợp nhất với một tia Hàn Băng Khí Công, đưa c·hất đ·ộc băng hàn ngấm dần vào trong cơ thể, không ai có thể ngăn được.
"Ha ha ha ha, ta luyện Độc Hóa Chưởng đã hơn mười năm, chính là để một ngày có thể dẫm đạp Thuần Dương Chưởng của các ngươi xuống dưới chân. Cảm giác thế nào?"
"Phượng Kỳ chỉ mong mọi người được yên ổn mà sống, chỉ mong mảnh đất này được thái bình." (đọc tại Qidian-VP.com)
Lục Vân Nhiên và Lạc Nhạn Kiếm bị quét ra xa, cũng không chịu thua kém, anh uốn cong người, cắt một đường kiếm xuống đất, lấy đà lộn người một vòng. Chân vừa chạm được vào một mỏm đá nhỏ, anh liền vận lực lấy đà, trong khoảnh khắc, anh tinh quái xoay hướng mũi kiếm, phi thân lao tới đâm thẳng vào Lãnh Thiên Thù.
"Này... có vẻ không xong thật rồi."
Lúc này toàn thân Lục Vân Nhiên đều run, anh tự biết mình không phải đối thủ của lão già này, chưa nói mang theo Lý Phượng Kỳ không biết ngã xuống lúc nào.
"Suýt chút nữa là c·hết vì làm việc tốt rồi đấy."
Lục Vân Nhiên liếc mắt về phía cánh tay của mình, nhăn chặt chân mày:
"Rốt cuộc cậu xong chưa hả?"
"Chí ít trước khi về đến Thanh Môn sẽ không sao."
Chương 8: Một người gánh lấy hiệp nghĩa của cả Trung Châu
Cố gắng chống đỡ đến cực hạn, cả hai bị kiếm khí ép quỳ xuống, Bổn Kiếm bị phá.
"Ngươi... làm thế nào?"
Bóng lưng thiếu niên không lớn, nhưng lại khiến mọi người tin tưởng đến lạ thường. Cậu bình tĩnh bước từng bước đến trước mặt Lãnh Thiên Thù, bình tĩnh ngồi xuống:
Trải qua sự việc kia, cậu càng yêu thích những ngày như thế.
"Tả hộ pháp thấy kiếm của ta thế nào?"
Lãnh Thiên Thù kinh ngạc nhìn lên, Lý Phượng Kỳ cảm thấy không cần hỏi nhiều nữa. Cậu đứng lên, giọng nói vang vọng khắp Thiên Thai:
Giằng co một hồi, người đứng lên trước lại trước lại là Lãnh Thiên Thù. Lão hít sâu một hơi, ổn định thân mình, sau đó sắc lạnh nhìn về phía hai người thanh niên đang đứng cách mình chưa tới mười bước chân.
Cậu từng nhìn thấy những nụ cười, từng nghe thấy tiếng hát bên dòng sông. Trước khi khóa cổng Thanh Môn, cậu cũng từng vui vầy trong những thôn xóm nhỏ, dạo qua những phồn hoa đô hội. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Bên trong chưởng của ông, còn có một loại khí tức băng hàn, là lấy từ Hàn Băng Khí Công, phải không?"
Tả hộ pháp bị Lục Vân Nhiên đẩy ra khỏi vòng chiến, còn đang cùng anh quần đánh ở phía xa. Lý Phượng Kỳ vừa xuất chưởng, hắn đã cảm thấy Lãnh Thiên Thù yếu thế, sốt sắng muốn chạy về ứng cứu.
Người phía sau Lục Vân Nhiên từ từ đứng dậy, áo trắng được phủ thêm một tầng khí như ẩn như hiện. Cậu nâng Lục Vân Nhiên lên, giúp hắn xem qua v·ết t·hương một chút rồi thở dài:
"Lại thêm một mạng."
Câu nói này, rõ ràng không phải nói với Tả hộ pháp.
Tất cả những người ngồi đây bàng hoàng, ngay cả Phương Kiệt cùng Hữu hộ pháp cũng phải dừng lại nhìn sang. Lục Vân Nhiên toát mồ hôi:
"Lãnh giáo chủ, Độc Hóa Chưởng này là để đối phó ta sao?"
"Phượng Kỳ???"
Một lời nói ra, bễ nghễ quần hùng. Tiếng reo hò chiến thắng từ bên ngoài làm rung chuyển cả núi rừng. Lãnh Thiên Thù nhìn cậu, ánh mắt lóe lên oán độc:
Trên cánh tay thoáng chốc đầy những vết cắt, máu nhiễm tối cả ống tay áo. Cả cánh tay tê rần, không còn chút cảm giác nào, Lục Vân Nhiên hoàn toàn dựa theo phản xạ nhanh nhạy mà chắn kiếm cho cả hai người.
Lý Phượng Kỳ bật cười.
Lục Vân Nhiên trợn mắt, còn chưa kịp ý kiến gì thì đã thấy Tả hộ pháp rút lên thanh kiếm của hắn.
Lý Phượng Kỳ không cho rằng đây là hiệp nghĩa. Hiệp nghĩa là trừ ác dương thiện, cứu vớt người đời. Cậu chỉ là không muốn thấy cảnh điêu tàn trong trời đất.
Nhưng Lục Vân Nhiên làm sao chịu cho hắn cơ hội, vẫn cứ liên tiếp t·ấn c·ông không ngừng, kiếm trên tay không ngừng biến đổi chiêu thức đánh tới khiến cho hành động của hắn bị chậm lại.
Trong khoảnh khắc Lãnh Thiên Thù bị Lý Phượng Kỳ đánh bật ra, hắn nổi giận, dùng toàn lực quét ngang một kiếm. Một kiếm này không chỉ khí thế như rồng như hổ, còn mang theo áp bức kinh người, hất Lục Vân Nhiên lật ngược người lại.
Tuy rằng Tả hộ pháp rất muốn luận bàn kiếm pháp với chàng trai trẻ này một lượt, nhưng trong hoàn cảnh không cho phép này hắn lại chỉ cảm thấy Lục Vân Nhiên phiền phức.
Lời này, dĩ nhiên chỉ có mình Lãnh Thiên Thù nghe được. Ông ngạc nhiên nhìn cậu, sau đó cười lớn:
"Hi vọng Thiên Ma giáo từ nay tuân thủ ước định, không gây thêm tội ác. Lãnh giáo chủ và Tả Hữu hộ pháp võ công cao cường, dễ gây tổn thương người khác, chi bằng từ nay đừng nên xuống núi."
Dù vẫn cố gắng tỏ vẻ bình thường, nhưng ánh mắt anh đảo quanh một vòng đã bị Lãnh Thiên Thù tinh tường thấy được. Lão nghi hoặc nhìn hai người đứng sát vào nhau, sau đó cười lớn: (đọc tại Qidian-VP.com)
Lục Vân Nhiên chỉ còn một tay một kiếm, thấy Tả hộ pháp phi thân về phía này thì rất hoang mang, nâng kiếm lên phòng thủ cho cả hai.
Hắn chợt có cảm giác không ổn, tính toán thu chiêu lại nhưng đã không kịp. Từ sau lưng Lục Vân Nhiên, hàng chục mảnh thông nhỏ bắn ra, toàn bộ nhắm vào nhược điểm của hắn.
Lãnh Thiên Thù trợn trừng mắt nhìn cậu trai trẻ trước mặt, không thể tin nói:
"Phượng Kỳ hay thật, một chiêu Thuần Dương Chưởng đã đánh bại được Lãnh Thiên Thù."
"Hay cho Lý Phượng Kỳ. Lấy một người gánh hiệp nghĩa của cả Trung Châu."
Tả hộ pháp bị ép, tức giận gầm lên, phóng kiếm xuống đất, kiếm khí bộc phát hất văng cả đất đá xung quanh, đẩy Lục Vân Nhiên lùi lại. (đọc tại Qidian-VP.com)
khoảnh khắc Tả hộ pháp bổ kiếm xuống Lục Vân Nhiên rốt cuộc hét lên:
Tả hộ pháp so với anh vốn đã chiếm phần hơn, chỉ sau vài chiêu đã ép cho anh không thở nổi.
Lý Phượng Kỳ nắm chặt hai tay, cố gắng đứng thẳng, hơi thở nặng nhọc. Cậu mơ hồ nghe thấy tiếng Lục Vân Nhiên bên cạnh, vội vàng chụp lấy vai hắn, giọng thều thào:
"Hắn đã b·ị t·hương nặng, không chống đỡ được nữa, g·iết cả hai đi."
Người bên cạnh không nói gì, anh thấy kì lạ, quay sang nhìn thì thấy sắc mặt cậu xám xịt, trên trán còn ẩn hiện một màu đen hắc ám. Anh giật mình, cẩn thận gọi nhỏ:
"Ngươi thật sự không sao sao?"
Rồi cậu đưa Lục Vân Nhiên thương tích đầy mình đến cạnh Lục Tuân, đơn giản nói:
Lãnh Thiên Thù ho một tiếng, cả người lão lập tức chấn động, còn có thể nghe thấy tiếng xương cốt yếu ớt, răng rắc kêu lên. Một chưởng của Lý Phượng Kỳ vừa rồi, có thể nói đã lấy đi của lão nửa cái mạng rồi. Lão lùi lại tựa vào tường dưỡng sức, không chờ đợi mà ra lệnh cho Tả hộ pháp:
Tả hộ pháp không nói gì, chỉ chằm chằm nhìn Lý Phượng Kỳ, sát khí quanh quẩn. Bàn tay Lý Phượng Kỳ vẫn bám chặt lấy vai anh đang dần nóng lên, tim Lục Vân Nhiên run lên một hồi, không phải sắp ngã đấy chứ?
Lục Vân Nhiên vừa lo vừa sợ, chỉ có thể vừa giữ chặt Lý Phượng Kỳ vừa giả vờ không có chuyện gì, chỉ kiếm vào Tả hộ pháp:
- Ơ, này...
"Chờ...một chút." (đọc tại Qidian-VP.com)
Kiếm thu về chỉ kịp chặn lại những mảnh vụn, không chống được kình lực, Tả hộ pháp bị đẩy về cực mạnh, lưng đập thẳng vào tường, rơi xuống.
"Để tôi giải quyết nốt chuyện này."
Ông không tin Lý Phượng Kỳ có thể hóa giải.
Hai người một lần nữa tụ họp một chỗ, Lục Vân Nhiên ghé vào Lý Phượng Kỳ, hào hứng nói:
Còn bên Phương Kiệt, Lục Vân Nhiên nghĩ đến hành động của hắn, trong lòng hừ lạnh, chắc chắn là không có tí hi vọng nào rồi.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.