Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 56

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 56


Là tôi không xứng…

Trình Linh ngồi vào ghế trước, xe Lincoln phiên bản dài màu đen từ từ rời khỏi nhà hát kịch lớn dưới con mắt của mọi người.

Sắc mặt Lục Chấn Hoa trắng bệch, không thốt nên lời.

Trong đầu cô hiện lên rất nhiều hình ảnh lúc nhỏ, cô có yêu bà ta không? Yêu, không có đứa trẻ nào không yêu mẹ của mình.

Trình Linh đỡ trán, liếc nhìn người phụ nữ dịu dàng yên tĩnh đứng bên cạnh ông cụ một cái, anh hậm hực nhắc nhở.

“Đã qua hết rồi, con người phải nhìn về trước, tương lai cháu sẽ có gia đình mới, cháu sẽ rất hạnh phúc…”

Phong cảnh không ngừng lùi về sau, bóng dáng quen thuộc kia dần thành một chấm đen, cho đến khi không còn nhìn thấy nữa.

Tô Hiểu mím môi, khẽ cười với anh.

“Ông bớt giận, sau này chuyện như vậy sẽ không xảy ra nữa!”

Lộ Vân xua tay: “Chuyện đương nhiên mà.”

Nói một hồi, thì ra người ta không phải là chim hoàng yến không có bối cảnh gì, mà là cháu dâu được ông cụ lựa chọn.

Bố của ông cụ từng góp sức rất lớn trong thời kỳ đầu dựng nước, nghe nói lúc mới xây dựng Hoa Hạ, có rất nhiều việc đang chờ thực hiện, cường quốc bao quanh, không có tiền xây dựng quân sự, là ông cố Trình bán hết của cải trong nhà, dùng tiền để góp vốn, Hoa Hạ mới bắt đầu nghiên cứu vũ khí. Cho nên sức ảnh hưởng của ông nội Trình tuyệt đối không chỉ ở trong giới thương mại, ông giậm chân một cái, đừng nói là thành phố S rung chấn, mà cả Hoa Hạ cũng phải rung lên.

“Cháu à, khó chịu thì khóc ra đi!”

Tề Yên che miệng, khóc không thành tiếng.

“Cô sinh ra và nuôi dưỡng con bé vài năm, tôi sẽ trả món nợ này thay con bé.”

Lộ Vân vội vàng tiến lên dìu ông cụ, giúp ông cầm gậy.

Tô Hiểu ép mình nuốt nước mắt trở lại, hỏi Trình Linh.

Nhưng mà, mẹ cô đã mất từ lâu rồi.

Tô Hiểu nằm trên vai ông khóc rất lâu.

Ông cụ không có thời gian quở mắng anh, quay sang cảnh cáo những người khác.

“Nhớ kỹ, nếu không thì cả đời này cô đừng xuất hiện ở thành phố S nữa!”

Tề Yên giật mình, gần như khóc lóc chạy qua đó: “Ông nội…”

Tô Hiểu hít sâu, ngồi vào ghế sau.

Tề Yên nghe thấy giọng nói của ông cụ, cô ta gần như là đứng dậy trong nháy mắt, sau đó hai chân cô ta run rẩy, sắc mặt cũng dần trở nên trắng bệch.

“Hiểu Hiểu, lại đây nào.”

Lưu Tương Vân khóc, ra sức gật đầu.

Trình Linh biết ông đang giục anh sinh con trá hình, âm thầm đỡ trán.

Nếu sớm biết Tô Hiểu là cháu dâu được ông cụ lựa chọn, có cho cô ta mười ngàn lá gan thì cô ta cũng không dám trêu chọc cô, bao nhiêu năm nay cô ta cũng được nuông chiều đến coi trời bằng vung, rất vênh váo.

Lưu Tương Vân che miệng, vội vàng lau khô nước mắt, đi tới trước mặt ông cụ.

Trình Linh mở cửa xe: “Hiểu Hiểu, chuyện này bọn anh sẽ xử lý tốt, em đừng nghĩ gì cả.”

Ánh mắt sắc lạnh của ông cụ liếc nhìn khắp hội trường, khi nhìn thấy Tô Hiểu, lập tức như tuyết mùa đông mới tan, ông vui vẻ cười nói.

“Vậy là chưa ăn no rồi.”

Chương 56

“Cháu nhìn thấy chưa, đều là đám nhóc rượu mời không uống muốn uống rượu phạt!”

Trình Linh tiến lên trước kéo Tô Hiểu, dẫn cô đi tới chiếc xe Lincoln phiên bản dài đậu trước cửa.

Không, cô xứng quá rồi.

“Chị dâu họ giúp em, giúp em nói vài câu với anh trai, đừng đóng băng thẻ ngân hàng của em mà… Hu hu hu…”

Cho nên, nhà họ Lục tính là gì?

Ông lại nói với Tô Hiểu.

Những người khác đều là dáng vẻ cung kính tiễn ra đến cửa.

Ông cụ nheo mắt nhìn Trình Linh đang ngồi ở ghế trước.

Tề Yên chột dạ liếc trộm Lục Tịnh Lan, đã run rẩy đến không dám lên tiếng.

Anh sải bước đi tới, Lý Tịnh vội vàng nói nhỏ bên tai anh.

Bao nhiêu năm qua Trình Linh độc thân, bên cạnh anh không có phụ nữ, nên có rất nhiều người đến lấy lòng người được cho là em gái anh là Tề Yên này.

Ông cụ đau lòng vỗ lưng cô.

Lộ Vân liếc nhìn Tề Yên, lại nhìn Lục Tịnh Lan, cơ bản đã đoán được tình huống gì.

Sau đó ông kéo Tô Hiểu, xoay người từ từ đi ra ngoài.

Ông cụ hừ một tiếng, cười khẩy và nói: “Trình Linh là cái thá gì? Nếu như thằng bé không phải chồng của Hiểu Hiểu, thằng bé vẫn chưa có tư cách làm tổng giám đốc đâu. Nếu thằng bé đối xử không tốt với Hiểu Hiểu, tôi đá nó ra khỏi ban giám đốc ngay lập tức.”

“Tôi biết…” Giọt nước mắt của Lưu Tương Vân liều mạng chảy xuống.

Ông cụ vừa dứt lời, ánh mắt mọi người nhìn Tô Hiểu đã hoàn toàn khác biệt.

“Sau này tôi còn nghe ai nói nửa câu không hay nữa thì cút ra khỏi thành phố S!”

Ông cụ vỗ mu bàn tay cô, dỗ dành.

Ông cụ nhìn xung quanh: “Đêm hội từ thiện này là ai tổ chức vậy? Có thể tổ chức lung tung được à? Người nào cũng cho vào? Mấy người không thể chọn lọc một chút hả? Lần sau còn làm chuyện như vậy thì đừng lăn lộn ở đây nữa!”

“Không phải cháu đang học ở nước ngoài à? Sao đột nhiên lại chạy về đây?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Ông cụ vẫn còn nể mặt Lộ Vân, ông nhận lấy ly nước uống một ngụm, rồi đẩy ra.

“Cắt toàn bộ chi tiêu của Tề Yên, bảo Stanford đuổi cô ta.”

Ông cụ là nhân vật thế nào, ánh mắt kia có thể giấu được ông ư. Ông nghiêm mặt, cười mấy tiếng, nhìn về phía Trình Linh.

G·i·ế·t gà dọa khỉ. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Lục Tịnh Lan nắm chặt ly rượu, sắc mặt hơi khó coi.

Trình Linh đi xuống từ tầng hai, nghe thấy câu nói này.

Cô bình tĩnh nhìn Tề Yên, giọng điệu dịu dàng: “Cô đừng gọi tôi là chị dâu họ, là tôi không xứng.”

“Ngoan, ông nội lên với cháu ngay.”

“Ông nội!” Cô đi qua đó.

Sau đó ông dặn dò Hứa Hà.

Lục Tịnh Lan cũng không giữ được vẻ mặt bình tĩnh nữa, cô ta ngồi bệt xuống sofa, sắc mặt tái nhợt.

Bên này ông cụ tiếp tục bùng cháy.

Ông cụ nhìn theo tầm mắt của cô, trông thấy Lưu Tương Vân đứng bên cạnh cây cột phía xa, ngẩn ngơ nhìn Tô Hiểu. Bà ta thấy Tô Hiểu phát hiện, vội vàng quay lưng đi.

Ông cụ nghe vậy, vẻ mặt cuối cùng đã dịu lại, ông lập tức bổ sung thêm một câu: “Công ty nào hợp tác với nhà họ Lục, từ nay về sau đừng hợp tác với Hoa An chúng tôi nữa.”

Ông cụ chỉ vào cây gậy trong tay anh ta: “Giữ cái chân của cháu cho tốt.”

Vừa rồi Tề Yên hống hách bao nhiêu, hiện giờ nhếch nhác bấy nhiêu.

“Nhưng mà, cô đừng xuất hiện trước mặt con bé nữa, gặp cô một lần, con bé sẽ buồn một lần. Tôi không hy vọng nhìn thấy con bé buồn bã, cô hiểu ý tôi chứ?”

“Ông cụ! Ông không thể… Ông suy nghĩ lại đi!” Trong nháy mắt, ông ta già đi rất nhiều, gần như rưng rưng nước mắt, nhìn ông cụ với vẻ cầu xin.

“Vâng vâng, ông dạy dỗ chí phải, sau này chúng tôi nhất định lựa chọn nghiêm khắc.” Ban tổ chức vội vàng đến nhận sai, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, chỉ sợ ông cụ không hài lòng chỗ nào sẽ đuổi bọn họ ra khỏi Ma Đô.

Cậu Lộ lợi hại!

Một câu nói của ông cụ đã kéo cô ta từ trên trời xuống trần gian, còn bị giẫm trên đất mấy cái.

“Vâng!” Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Ông cụ nheo mắt, dịu dàng căn dặn.

Phu nhân Hàn kia giật mình đến run cầm cập, bà ta may mắn vừa rồi vẫn chưa làm gì quá đáng.

Ông cụ nuông chiều nói: “Nào, ông nội dẫn cháu đi ăn ngon, dù là Trình Linh cũng không có cơ hội ăn được, chỉ cho mình cháu ăn.”

Vốn dĩ Tô Hiểu còn cảm thấy người này cũng coi như biết cương nhu đúng lúc, kết quả nghe thấy hai chữ “anh trai”, cô bỗng thấy bực dọc.

Mười phu nhân ngồi cùng bàn vừa nãy, những người khác đều đã kết bạn Wechat với Tô Hiểu, chỉ mình phu nhân Hàn không chịu hạ mình, bây giờ thì hay rồi, bà ta đã mất đi cơ hội làm quen với Tô Hiểu.

“Cũng tạm ạ.”

Tô Hiểu cúi đầu, ngồi im, trông như một người ngốc, dường như có thứ gì đó thoát ra khỏi cơ thể của cô.

Tề Yên bị một loạt hành động của ông cụ làm giật mình ngơ ngác, hiện giờ trong đầu cô ta chỉ có một suy nghĩ, đó chính là bắt buộc phải lấy lòng Tô Hiểu, bắt buộc nhận sai, bằng không cô ta sẽ không còn đường sống.

Lưu Tương Vân che miệng khóc lớn, lắc đầu, không ngừng xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi…”

Lúc này, Lộ Vân nghe thấy động tĩnh cũng sải bước đi tới.

Ông nghiêng đầu nhìn Lộ Vân: “Lộ Vân, duyệt khoản nợ cho nhà họ Tiêu.”

Vừa rồi anh ta ra ngoài có chút việc, trợ lý nói cho anh ta biết ông cụ đến rồi, vừa vào thì nghe thấy tiếng hét đầy khí thế của ông cụ.

“Ông nội, ông đừng giận nữa, là hậu bối tụi cháu làm chưa tốt để Hiểu Hiểu chịu ấm ức. Ông yên tâm, cháu đảm bảo với ông chuyện như vậy sẽ không xảy ra nữa.”

“Hiểu Hiểu, cháu ăn no chưa?”

Ông cụ không nể mặt bất cứ ai, chỉ cầm tay Tô Hiểu, sắc mặt u ám nhìn về phía mọi người.

Mắt ông tối sầm xuống, cuối cùng liếc nhìn Tề Yên đang run cầm cập.

“Chị… Chị dâu họ, vừa rồi là em mắt mù bị người phụ nữ tên Lục Tịnh Lan kia ly gián, chị đừng so đo với em, em sai rồi, em không dám nữa…” Tề Yên che miệng khóc, nói trong nghẹn ngào thút thít.

Trình Linh làm gì đều sẽ nói với cô, nhưng vừa nãy đột nhiên anh biến mất lại không nói cô biết, chỉ có thể là vì Lưu Tương Vân.

“Cô ra đi.”

“Cháu bớt ra ngoài ăn chơi đi, vừa rồi có phải lại đi tìm phụ nữ không?”

“Khụ khụ khụ…”

Ông cụ nhìn bà ta, tâm trạng cũng rối rắm.

“Ông cho cháu một cơ hội, đưa ra lời giải thích cho Hiểu Hiểu.” Ánh mắt của ông cụ uy nghiêm, không cho phép người ta từ chối.

Nhiều đời nhà họ Trình chỉ có một người con trai, cơ bản không có họ hàng quá gần, ngay cả mẹ của Trình Linh cũng là con gái một, chỉ có mỗi một cô em họ chơi thân lúc nhỏ, cho nên sau khi Tề Yên ra đời thì đi theo mẹ đến nhà tổ của nhà họ Trình thăm hỏi vài lần.

“Không có tôi và bố tôi thì không có giới thương mại thành phố S, thời kỳ khó khăn nhất là tôi dẫn theo bọn họ mở ra một vùng trời mới. Hiện giờ các người ai nấy đều có ít tiền rồi thì lợi hại lắm à, còn nói cái gì mà ngồi lên vị trí này bằng sắc đẹp. Người dựa vào sắc đẹp là Trình Linh!”

Phu nhân Hàn bị ông ta nhìn đến run rẩy.

Tổng giám đốc của phía ban tổ chức thấy ông cụ trách mắng đến miệng lưỡi khô khốc, đích thân rót một ly nước, cung kính đưa cho ông: “Ông cụ, ông uống miếng nước trước đi.” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Ông nội, sao ông lại đến đây, bên này xảy ra chuyện gì vậy ạ?”

Anh nhìn sang Lộ Vân: “Cảm ơn nhé.”

“Tránh ra, gậy của ông cụ, ai cũng cầm được à? Hôm nay cậu biểu hiện không tốt, trêu hoa ghẹo nguyệt, cẩn thận trở về ông cụ đánh cậu.”

Tề Yên run rẩy đi tới bên cạnh Tô Hiểu, nhỏ giọng nói.

Mọi người toát mồ hôi.

“Hiểu Hiểu, cháu lên xe trước đi.”

Cô ta lại bị vệ sĩ đưa đi.

“Ông nội, ông nói chuyện chú ý hoàn cảnh chút đi.”

Ánh mắt nghiêm nghị của ông nhìn toàn hội trường.

Tề Yên lại lấy danh em gái của Trình Linh, lăn lộn như diều gặp gió trong giới quyền quý, đến cả Lục Tịnh Lan cũng phải nhìn cô ta bằng con mắt khác. Cho dù Tề Yên được tài trợ bởi quỹ của nhà họ Trình, nhưng nhà họ Trình có quá nhiều tiền nên căn bản không để tâm, do đó dáng vẻ bên ngoài của Tề Yên chẳng khác gì đại tiểu thư nhà người ta cả.

Nếu như câu nói kia của Trình Linh chỉ khiến ông ta đau da thịt, vậy thì câu nói của ông cụ như đẩy ông ta vào chỗ c·h·ế·t.

Có thể chung sống hòa thuận là tốt nhất, không được thì cô cũng không miễn cưỡng.

Trình Linh đích thân mở cửa xe, ông cụ khom lưng ngồi vào trong.

Mọi người đều rất cảm thán, cũng chỉ có Lộ Vân còn có cơ hội bị ông cụ mắng chửi, những người khác đều không có tư cách nói chuyện trước mặt ông.

Ông cụ còn chẳng thèm nhìn Lục Chấn Hoa.

Trình Linh xoa mũi, đi tới bên cạnh Lộ Vân, muốn nhận lấy cây gậy nhưng Lộ Vân đẩy anh sang bên cạnh.

Lông mi Tô Hiểu rung nhẹ, cô ngước mắt, khi đối diện với ánh mắt đau lòng của ông cụ, nước mắt cô suýt rơi xuống.

Trình Linh đóng cửa lại, nhìn về phía ông cụ.

Ông cụ thấy trách mắng cũng gần được rồi, dịu dàng nhìn Tô Hiểu.

“Hừ, tên nhóc thối tha, cháu đi đâu vậy hả, vợ mình bị người ta bắt nạt mà cháu cũng không biết.”

Tô Hiểu nhìn thấy ông cụ xuất hiện thì không còn quan tâm Tề Yên nữa, thứ cô quan tâm là quan hệ mẹ chồng nàng dâu, cho dù ông cụ đã nói đến nước này, có nghĩa rằng chuyện của cô và Trình Linh, mẹ Trình không thể ngăn cản được.

Ông cụ ghét bỏ trợn mắt với bọn họ: “Tiền đồ đâu!”

“Duyên phận mẹ con của hai người kết thúc rồi.”

Cơ thể Lục Chấn Hoa run lên, suýt ngã nhào.

Ông giơ tay Tô Hiểu lên.

Ông cụ nhìn dáng vẻ nịnh bợ của Lộ Vân, ghét bỏ nói. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Châu Minh, thông báo với bộ phận thị trường kết thúc tất cả hợp tác với nhà họ Lục!”

Trình Linh tức giận trừng mắt nhìn anh ta, hai người đứng tại chỗ giành giật cây gậy.

Trình Linh khẽ gật đầu, sau đó liếc nhìn Lục Chấn Hoa, cất giọng điệu điềm tĩnh.

Nếu như lúc đầu không phải ông bị dẫn dắt bởi tin tức sai lệch, cũng sẽ không tìm bao nhiêu năm mới tìm đến nhà họ Tô, ông vẫn luôn rất tự trách về chuyện này.

“Có phải vừa rồi anh đi gặp bà ta rồi không?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Trình Linh lạnh lùng nhìn Tề Yên, vẻ mặt dần trở nên nặng nề: “Là lỗi của cháu.”

Lộ Vân dở khóc dở cười: “Vâng ạ, vâng ạ.”

Ông cụ thở dài, đi đến nơi khuất ánh sáng.

“Không có, không có!” Lộ Vân vội vàng phủ nhận: “Sau lần trước ông mắng cháu, cháu không dám nữa rồi.”

Chẳng hạn như thêm một cục cưng cho nhà họ Trình?

Tề Yên là họ hàng có dòng máu gần nhất với nhà họ Trình trong đám trẻ trạc tuổi, nhà họ Trình từng có một quỹ tài trợ cho một số họ hàng bạn bè thân thiết, chi tiêu đi học ở nước ngoài của Tề Yên bao nhiêu năm nay đều lấy từ quỹ của nhà họ Trình.

“Rất nhiều người hỏi Tô Hiểu có xuất thân như thế nào, tôi nói cho các người biết, con bé là cháu gái chiến hữu của tôi, chúng tôi từng vào sinh ra tử với nhau. Tôi có được ngày hôm nay đều dựa hết vào ông nội của con bé.”

Ông cụ đến, không ai dám ngồi, tất cả mọi người đều vây quanh, ai nấy đều nịnh bợ cung kính chào hỏi ông.

“Xin lỗi.”

Sắc mặt bố con Lục Chấn Hoa thay đổi.

Vẻ mặt ông cụ vẫn bình tĩnh: “Cô cũng đừng khóc, năm đó cô có thể nhẫn tâm không quan tâm sống c·h·ế·t của con bé, hiện giờ đừng giả vờ như mình rất quan tâm.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Các ông chủ lớn vừa rồi ngồi nói chuyện vui vẻ ở bàn chính đầu tiên, hiện giờ cũng cung kính trước mặt ông cụ.

“Vâng.” Lộ Vân lập tức gật đầu.

Sao ông cụ lại đột nhiên đến đây, xảy ra chuyện gì.

Ông cụ có thể nói chuyện với bọn họ đều là coi trọng bọn họ.

Lưu Tương Vân nghe thấy câu nói này thì cúi thấp đầu, không còn dám nhìn Tô Hiểu nữa.

Ông cụ lạnh lùng liếc anh ta một cái, hừ một tiếng.

Ông cụ không thèm nhìn ông ta.

Lộ Vân thấy vậy, nhận lấy ly nước, mỉm cười đưa cho ông cụ.

Ông cụ cười khẩy nhìn ông ta: “Thái độ của tôi đối với nhà các anh như thế nào, anh biết rất rõ, tôi nể mặt các người hết lần này đến lần khác, con gái của anh không biết tốt xấu, giở trò mấy lần, coi tôi hồ đồ rồi à! Anh âm thầm dung túng cho con gái mình làm những trò như vậy thì phải gánh chịu hậu quả.”

“Vâng vâng, ông đừng tức giận, là chúng tôi hiểu lầm!”

Tô Hiểu mím môi cười, khi cô đang đỡ ông cụ bước ra cửa lớn, liếc nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc. Bước chân cô khựng lại, áp suất quanh người trở nên lạnh lẽo.

Cậu Lộ thật có phúc.

Trình Linh lại vì mẹ của mình nên sẽ chăm sóc về mặt kinh tế cho cô ta, do vậy Tề Yên ở nước ngoài đi ra đi vào đều có xe riêng của nhà họ Trình đưa đón.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 56