Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 6

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 6


“Nhiệm vụ của tớ ở học kỳ sau sẽ nhẹ hơn một chút, có thể tập trung tìm việc thực tập, chuẩn bị luận văn tốt nghiệp.”

Úc Thanh ung dung đi tới bên cạnh Tô Hiểu.

Hai người cùng nhìn về phía người đi tới, trông thấy Úc Thanh đang một tay nhét túi, thân hình thon dài dựa vào cột đèn, trông có hơi lười nhác, nhưng vẻ mặt lại vô cùng lạnh lùng.

Quả thật là Trình Linh. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tô Hiểu lạnh lùng liếc cô ta một cái, cầm ly bia lên uống một ngụm, rồi nở nụ cười tươi.

Tô Hiểu bị bọn họ nói đến ngại ngùng, cô đang định lên tiếng ứng phó thì bỗng nhiên phía sau truyền đến tiếng cười khẩy quái gở.

Lúc này trưởng ban văn nghệ trường là Tiêu Ương liếc nhìn ra cửa, rồi nói với Tô Hiểu.

“Tô Hiểu, là tôi.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Nếu đã không muốn dính líu đến anh ấy thì đừng cho anh ấy bất cứ cơ hội nào.

“Con người của Tiêu Dung nhiều toan tính, em giành mất vị trí của cô ta, trong lòng cô ta chắc chắn không vui, sau này em phải chú ý chút đấy.”

Tiêu Dung đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Úc Thanh, trái tim rơi lộp độp.

Tô Hiểu đang men theo con hẻm đi lên dốc, Tiêu Dung không biết từ đâu xuất hiện chắn trước mặt cô.

Trưởng ban thể thao trường cười nói.

Tiêu Ương cười, lại tiếp tục nói chuyện với Diêm Thụy.

“Không sai, tôi thật sự không có tư cách yêu đương, ông nội đã ước hẹn một cuộc hôn nhân từ bé cho tôi, hiện giờ tôi là người đã có chồng rồi.”

“Mau nói, mau nói đi, bọn tớ đều làm người chứng kiến!” Bầu không khí bỗng chốc trở nên sôi nổi.

“Tô Hiểu làm gì mà không có thời gian yêu đương, là không dám thì có? Đúng không, Tô Hiểu?”

Tô Hiểu dừng bước, quay đầu nhìn chàng trai dưới ánh đèn, thân hình của anh ấy cao ráo, ánh mắt hiện lên sự quan tâm.

“Ái chà chà, Tô Hiểu, nói tiêu chuẩn của cậu đi nào, xem tớ có phù hợp hay không, phù hợp thì tớ sẽ theo đuổi cậu!”

Bài học của học kỳ một năm ba rất nặng nề, Tô Hiểu tập trung hết vào việc học, ngoại trừ công việc của hội sinh viên trường ra, cô gần như đều ở thư viện và tòa nhà dạy học.

Tô Hiểu đang trên đường ra khỏi căn tin, điện thoại vang lên lại khiến cô giật mình.

“Đúng vậy... Đàn anh...” Tiêu Dung cắn môi, cuối cùng ỉu xìu quay người rời đi.

Tô Hiểu mỉm cười nhìn cô ấy: “Hết cách, tớ không giống cậu, được người nhà sắp xếp công việc xong cả rồi, cậu chỉ cần ngoan ngoãn quay về làm việc là được, tớ còn phải dựa vào bản thân đó!”

“Ai nói không ai cần cô ấy?”

[Châu Minh: Cô Tô, nửa tiếng sau tôi sẽ đến trường đón cô đến biệt thự, tối nay tổng giám đốc Trình có tiệc xã giao nên không đi chung.]

“Hiểu Hiểu, có phải cậu điên rồi không, vậy mà dám chọn môn của giáo viên ma quỷ Lý Ngọc Lâm khoa báo chí. Môn học của ông ấy, sinh viên ngoài ngành đều rất khó qua môn được, cậu đừng có để học kỳ sau phải chọn môn lại đó!” Từ Manh nhìn thấy thời khóa biểu của cô thì liều mạng lắc cô.

Giọng nói êm ái, lạnh lùng.

Hà Dĩnh cũng không kiên trì, vẫy tay với cô rồi rời đi.

“Em ổn không đó, có cần chị đưa em về không?” Hà Dĩnh đứng dựa vào cửa xe, trông thấy sắc mặt của Tô Hiểu hơi ửng đỏ, chắc cô uống say rồi.

“A lô?”

Hai người một trước một sau đi lên dốc.

Đương nhiên mọi người không tin hôn nhân từ bé gì cả, chỉ coi như Tô Hiểu cố ý viện cớ.

Các chàng trai uống rượu, gan cũng to hơn, ai nấy đều bắt đầu nói đùa.

Đáy mắt cô ta mang theo vài phần uy h**p và khiêu khích.

“Tô Hiểu, tôi cảnh cáo cô, cô bớt giả vờ giả vịt ở đây, cô chẳng qua chỉ là một con nhóc thối tha bị vứt bỏ mà thôi, đừng có làm như mình là nhân vật nổi bật trong trường. Tốt nhất cô đừng có đắc tội với tôi, mất công tôi nói hết những chuyện trong nhà cô ra ngoài, xem người ta có xem thường cô hay không!”

Úc Thanh không biết tình hình gia đình của Tô Hiểu, nhưng từ ba chữ “bị vứt bỏ” kia, anh ấy cũng có thể tưởng tượng ra được, chẳng trách từ lúc nhập học cô lại cố gắng đến vậy.

Tô Hiểu không nhìn anh, mà đi thẳng về trước.

[Tô Hiểu: Tối nay tôi có tiết, ngày mai đi được không?]

Tô Hiểu nghe thấy câu nói “em giành mất vị trí của cô ta” thì nheo mắt, không quan tâm Tiêu Ương.

Các chàng trai lại bắt đầu khuấy động bầu không khí, mọi người vui vẻ uống rượu ăn cơm. Đến mười giờ tối thì tan tiệc, Tô Hiểu và Hà Dĩnh cùng bước ra khỏi quán bar, bạn trai của Hà Dĩnh lái xe đến đón cô ấy.

Tô Hiểu nói xong, quay người rời đi.

Tô Hiểu nheo mắt: “Cô ăn nói sạch sẽ một chút cho tôi, so với người thua cuộc còn bám dính không buông như cô, rốt cuộc ai thối tha hơn?”

Đối phương không trả lời ngay, một lúc sau là một số lạ gọi tới.

Từ Manh nhìn điện thoại của cô và hỏi: “Sao vậy, quảng cáo phải không, tắt máy đi!”

Tô Hiểu đoán chắc là không phải, bèn dừng lại bên đường: “Cậu đi trước đi, tớ nghe máy chút.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Tiêu Dung nghĩ thông suốt chuyện này, mặt bỗng đỏ bừng. Úc Thanh rất có tiếng nói trong trường, là cầu nối giữa sinh viên và giáo viên, phó thư ký Ủy ban Đoàn trường còn có quyền lợi lớn hơn cả chủ tịch hội sinh viên, có thể quyết định số người nhận tiền học bổng và người nhận chức cán bộ.

Úc Thanh đang uy h**p cô ta sao?

“Cô...” Tiêu Dung tức giận đến đỏ bừng mặt, dường như không dám tin Tô Hiểu trước giờ dịu dàng sẽ mắng cô ta.

Hà Dĩnh vừa dứt lời, mấy chàng trai đối diện cũng hùa theo.

“Cảm ơn đàn anh vẫn luôn chăm sóc cho em, nhưng chuyện của em, vẫn mong đàn anh đừng quản nữa.”

“Tiêu Dung, cuộc bầu cử cán bộ hội sinh viên khoa báo chí của các em cũng đang tiến hành phải không, nghe nói em cũng báo danh rồi?”

Cả ngày hôm nay Tô Hiểu đều không quay về ký túc xá, buổi trưa cô ăn cơm ở căn tin xong thì đến thư viện đọc sách, viết luận văn.

Tiêu Dung mắt chữ A mồm chữ O: “Đàn anh nói vậy là sao?”

“Dù sao cũng tốt hơn một số người quần áo tới thì giơ tay, cơm tới thì há miệng, hệt như trẻ con, còn không tự biết mình!”

Trưởng ban thể thao trường ngồi gần cửa nhất, lập tức đóng cửa lại.

Sắc mặt Tô Hiểu trở nên mất tự nhiên: “Em không rảnh nghĩ đến những chuyện này...”

Câu nói này vừa phát ra, Tô Hiểu và Tiêu Dung đều chấn động.

Cô bận rộn đi học, không ngờ lại quên mất chuyện mình đã là “gái có chồng”.

Tiêu Dung ở phía sau mặc một chiếc váy ôm eo màu đen, chống tay lên lưng ghế sau người Tô Hiểu, cô ta nở một nụ cười không rõ ràng nhìn Tô Hiểu.

Tô Hiểu xua tay với cô ấy: “Em không sao, em không say, chị mau đi đi.”

Đèn đường kéo dài chiếc bóng của cô, toát ra sự cô đơn.

Tiêu Dung cắn răng, tức giận vung tay rời đi.

Úc Thanh nhìn Tô Hiểu: “Hôm nay em uống không ít, đi, anh đưa em về.”

“À, Hiểu Hiểu, em xinh đẹp như vậy, chắc có không ít người theo đuổi nhỉ? Sao không suy xét thử xem? Đại học mà không yêu đương thì còn gì gọi là đại học nữa!” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Tô Hiểu, em có thể đừng ép bản thân như vậy được không?” Bỗng nhiên Úc Thanh đau lòng lên tiếng.

Cô nhóc này rất có ý chí vươn lên, vừa mới vào câu lạc bộ đã tích cực làm việc, sau này biết được thành tích học tập của cô cũng rất tốt, anh ấy mới khuyên cô vào hội sinh viên trường. Mặc dù Úc Thanh và cô không có quan hệ công việc trực tiếp, nhưng anh ấy vẫn âm thầm dõi theo cô.

Từ Manh nghe vậy thì thở dài: “Haizzz, cậu đó!”

“Cô... cô ngông cái gì, cô còn ăn vài bữa cơm ở nhà tôi đó, cô đối xử với chủ nhân đã bố thí cho cô như vậy à? Tôi nói cho cô biết, cô chẳng qua là một người không ai cần đến mà thôi!”

Tô Hiểu bị cô ấy lắc đến sắp rã rời, cô bật cười và nói: “Hết cách rồi, tớ muốn nhanh chóng học đủ tín chỉ, mà tín chỉ trong môn học của ông ấy tận 3.5, là môn học có tín chỉ cao nhất trong những môn tự chọn.”

Đến tối, bỗng nhiên Tô Hiểu nhận được một tin nhắn.

Tô Hiểu nhớ đến buổi tối còn có tiết học, lập tức trả lời tin nhắn.

Cô nói xong, thản nhiên nở nụ cười: “Còn nữa, cô thích nói với ai thì nói, tôi ngay thẳng đàng hoàng, từ nhỏ đến lớn đều tự lực cánh sinh, chưa từng dùng đến một đồng tiền của người khác, không làm chuyện có lỗi với người khác, quang minh chính đại thì sợ ai nói chứ?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Tiêu Dung còn muốn trào phúng vài câu, Úc Thanh ở đối diện khẽ lên tiếng.

Tô Hiểu nhìn thấy tin nhắn này, giật mình suýt làm rơi điện thoại.

Niềm hy vọng trong mắt Úc Thanh dần tan đi, cuối cùng chỉ còn lại nụ cười chua chát.

Bên ngoài quán bar là một con hẻm, đèn đường màu vàng chiếu xuống khiến con hẻm thêm vài phần mơ màng.

Có đôi khi anh ấy nghĩ, rốt cuộc là hoàn cảnh sống như thế nào mới khiến một cô gái yếu đuối phải cố gắng như vậy, không cho mình có thời gian nghỉ ngơi.

Mặt Tô Hiểu lạnh lùng, cô đang định lên tiếng, bỗng nhiên phía sau truyền đến một giọng nói sắc lạnh.

Chương 6

Vẻ đẹp thần tiên là gì, hôm đó anh ấy coi như đã biết được rồi.

Úc Thanh luôn nhớ lúc bản thân học năm hai đại học, câu lạc bộ tuyển người mới, anh ấy nhìn thấy cô gái trong sáng xinh đẹp kia, đôi mắt hạnh trong veo sáng rực, ngũ quan thanh tú, thân hình cao ráo.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 6