Chiều tà, Lạc Nhật Sâm Lâm.
Long Công mở mắt đôi mắt nhắm nghiền, tầm nhìn mơ hồ khiến hắn không khỏi theo tự nhiên mà dụi mắt.
"Các ngươi đều đã tỉnh dậy rồi sao?" Một giọng nói trẻ tuổi khiến hắn ngay lập tức thanh tỉnh lại.
Mạnh Thục định khởi động Hồn Lực nhưng ngay lập tức hắn liền cảm nhận được sự đau đớn khủng kh·iếp ở đầu não.
Đầu óc đau như búa nổ khiến người già đời như hắn không khỏi hiện lên từng cơn nhíu mày.
"Đau quá..." Một số kếu đau vang lên khiến hắn phải quay đầu quan sát.
"Thiên Hương, Phong Hoàng, Lục Yển..." Long Công Quan sát một lúc thì thấy tất cả mọi người đều đã tỉnh dậy. không thiếu một ai.
"Long Công đại nhân, chúng ta..." Phong Hoàng là một trong 4 Hồn Thánh trong đội ngũ, hắn như muốn nói điều gì đó với Long Công, nhưng lại bị hắn ra hiệu không nói chuyện.
"Mạnh Thục, ngươi không sao chứ?" Triệu Thiên Hương mặc dù vẫn đang chịu cơn đau nhưng vẫn lo lắng đến bên Long Công.
"Ta không sao, chỉ là tinh thần có chút đau đớn." Long Công lắc đầu, sau đó nhìn về phía đám lửa cách đó không xa.
Thế Hoa đang ung dung ngồi đó đợi nồi súp nấu lên.
Hương khí ngào ngạt, mùi thảo mộc nồng nàn, hương thịt tươi loảng thoảng trong không khí...
Thế nhưng Long Công lại không thể cảm nhận được bất kỳ thứ gì, bởi khi thấy Thế Hoa thì trong lòng hắn vừa nặng nề cảnh giác mà còn vừa lo sợ.
Hắn vẫn còn nhớ rõ cách mà bản thân bị đánh bại.
Cường hoành, bá đạo cùng tà dị.
Kẻ trước mắt không phải là những người ở tầng thứ của bọn họ có thể trêu chọc.
"Bình tĩnh một chút đi, tinh thần của ngươi vẫn còn chưa hồi phục, nên khi dùng Hồn Lực sẽ đau đớn." Thế Hoa nhắc nhở lấy, tiếp đó mở nắp nồi ra quấy quấy vài cái.
Đám người không ai đáp lại, hoặc nói đúng hơn là không dám.
Thế Hoa vô cùng tự nhiên đem lấy ra một số chiếc chén, sau đó dùng Hồn Lực khống chế mà đổ súp vào bên trong, rồi lại lần lượt đem những chiếc chén đó để trước mặt từng người.
"Thủ đoạn khống chế Hồn Lực thật cao minh."
Thế Hoa vừa đem thao tác ra, đám người còn có một chút toan tính trong lòng cũng liền biến mất.
Cái này phải có Tinh Thần Lực bao nhiêu lớn mới làm được.
"Tinh thần của các ngươi còn có một chút suy yếu, ăn một chút đi."
Hương khí bên trong toả ra kích thích khứu giác, Mạnh Thục vậy mà cảm nhận được tinh thần của mình dần diệu lại.
Triêu Thiên Hương cũng phát giác được sự thần kỳ ở bên trong chén súp, nhưng lại không dám ăn thử.
Lỡ như bên trong có độc thì không phải là chết uổng sao.
Đám người còn lại thấy hai người không động vào thì cũng làm theo, sợ bản thân bị chết bất đắc kỳ tử.
Ánh mắt của Long Công già nua nhưng trong suốt, trực tiếp cầm chén súp lên mà nuốt.
"Mạnh Thục, ngươi..." Triêu Thiên Hương thấy thế thì hết hồn, định ngăn cản hắn.
Nhưng hắn đã đem tất cả nuốt vào trong bụng, nói.
"Chúng ta với hắn mà nói giống như cá trên thớt có thể giết bất cứ lúc nào, hắn khinh thường dùng độc giết chúng ta."
Đám người nghe vậy thì nhìn nhau, Long Công quả thực nói có lý.
Với thực lực của Thế Hoa mà nói thì dùng độc giết bọn hắn quả thực đúng là rườm rà, thà cho mỗi người một đao tiễn xuống hoàng hà còn hơn.
Tất cả mọi người dần dần đều cầm chén súp lên mà nuốt xuống.
Chén súp giống như tiên khí hoà nhập vào cơ thể, đem cơn đau đầu thuyên giảm dần, tinh thần cũng đang dần được hồi phục.
Thế Hoa lúc này đang múc từng muỗng lên ăn, thao tác duy mỹ vô cùng.
Long Công yên lặng đợi hắn, đợi đến khi Thế Hoa dùng bữa xong thì mới mở miệng.
"Mục đích của tiên sinh là gì?"
Hắn thấy Thế Hoa không có ý định gì là giết bọn hắn, nên hẳn là có mục đích ở phía sau.
Mà mục đích này hắn đã có thể 8-9 phần hiểu rõ.
Lôi kéo!
Vũ Hồn Điện lúc trước lôi kéo được vô số cường giả đã khiến rất nhiều đại thế lực như ngồi trên bàn chông. Vì vậy bọn họ không chỉ ra sức thu hút sự dựa dẫm của các thế lực khác, mà còn ra sức củng cố mối quan hệ giữa bản thân cùng các thế lực phụ thuộc lâu năm.
Ngay cả Tinh La Đế Quốc vốn mang danh kiến huyết phong hầu cũng phải đang thực hiện nhiều thủ đoạn mềm mỏng hơn nhằm tránh sự tổn thất về thực lực.
Nói tóm lại là sợ bị Vũ Hồn Điện đào góc tường, rút lửa dưới đáy nồi.
"Long Công tiền bối không phải cũng rõ ràng rồi sao?" Thế Hoa đáp.
Long Công Phủ có được vị thế như bây giờ là nhờ Vũ Hồn dung hợp kỹ của Long Công cùng Xà Bà.
Thiên thượng hữu Thiên Long, địa hạ hữu Địa Xà. (Trên trời có Thiên Long, dưới đất có Địa Xà.)
Địa Phát Sát Cơ, Long Xà Khởi Lục.
Vũ Hồn dung hợp kỹ này có thể giúp Long Công cùng Xà Bà triệu hoán ra hư ảnh của Thiên Long cùng Địa Xà.
Uy lực của cả hai hư ảnh đều nằm ở mức độ nửa bước Phong Hào, cũng có thể nói là dưới Phong Hào Đấu La được xem là vô địch.
Thậm chí có người còn đem loại Vũ Hồn dung hợp kỹ này lên bàn cân so sánh với Vũ Hồn dung hợp kỹ của Tinh La Hoàng Thất - U Minh Bạch Hổ, nói đem cả hai đấu nhau thì bên nào thắng bên nào thua còn chưa nói được.
Đó cũng là lý do tại sao hiện tại Tinh La Hoàng Thất cũng đang ra sức thắt chặt mối quan hệ giữa bản thân cùng Long Công Phủ.
Chưa kể theo hắn quan sát thì trong 4 vị Hồn Thánh kia có người của Phong Kiếm Tông cùng Hoả Báo Tông, cũng có thể nhờ cả hai mà chôn ám tử tại hai đại thế lực này.
Dù sao hai kẻ này cũng là Hồn Thánh, địa vị cũng được xem là tương đối.
"Nhưng cũng đừng lo, ta cũng không có ý định để các ngươi ngay lập tức chuyển trận doanh."
"Ít nhất trên mặt nổi là vậy." Thế Hoa bình tĩnh dùng khăn lau miệng.
Mấy người nghe vậy thì sắc mặt còn âm trầm hơn.
Rõ ràng đây là muốn bọn hắn làm nội ứng a.
Đường đường là cường giả như bọn hắn mà bị đe doạ để đi làm nội ứng, đến lúc mọi chuyện vỡ lở thì không phải danh tiếng của bọn hắn sẽ rơi xuống vạn trượng sao.
"Kẻ thức thời tức trang tuấn kiệt, lòng trung thành phải đặt ở đúng nơi, không thì sẽ chỉ được xem là ngu xuẩn."
"Hơn nữa ta chỉ là thông báo, chứ không phải là thuyết phục." Thế Hoa vừa nói dứt câu thì trên trán của tất cả những người ở đây đều đồng loạt hiện lên một hoa văn đầu lâu màu đen sẫm.
Dường như là ngay lập tức, tròng mắt của bọn họ đều chứa đầy tơ máu.
Bọn hắn cảm thấy cơ thể giống như bị cự lực cường ngạnh xé nát, linh hồn thì như bị hàng nghìn lưỡi đao lăng trì.
Tuy tất cả chỉ kéo dài trong một khắc liền kết thúc, nhưng nỗi đau còn lại âm ỉ về thể xác lẫn linh hồn vẫn để đám người không khỏi thở dốc.
"Ta đã thi triển trên người các ngươi một loại ấn ký, chỉ cần ta phát giác các ngươi có ý định trái lại ý ta thì ấn này sẽ được kích hoạt. Đến lúc đó Tinh Thần Chi Hải của các ngươi sẽ bị tê liệt, còn sinh mệnh của cơ thể sẽ nhanh chóng tàn lụi."
"Ta có thể bảo đảm, cho dù các ngươi cách ta bao xa, chỉ cần ta muốn. Các ngươi trong vòng 3 hơi thở sẽ trở thành cát bụi."
Loại ấn này gọi là Điêu Linh Tử Ấn, một loại Vong Linh ma pháp sơ cấp dùng để "khống chế" người sống.
Thế Hoa bây giờ cũng bắt đầu bước vào con đường Vong Linh ma pháp, ma pháp này xem như là viên gạch đầu tiên.
Đám người nghe xong tin này thì ánh mắt kinh khủng nhìn về phía Thế Hoa, không ngờ tên này còn có thủ đoạn tàn độc như vậy.
Không phải!
Hắn vốn dĩ là tàn độc như vậy, khí tức của thanh huyết kiếm kia bọn hắn đến giờ vẫn còn nhớ rõ.
Dưới vẻ ngoài trang nhã kia chính là một con quỷ lãnh huyết vô tình, đem bọn hắn làm con tốt không nhân nhượng.
"Tất nhiên là ta cũng sẽ không để các ngươi làm việc không công." Ánh mắt của Thế Hoa sáng lên, trước mặt hắn ngưng tụ chính xác 11 giọt chất lỏng màu xanh lục, tiếp đó ngay chớp mắt bắn vào mi tâm của những kẻ ở đây.
Giọt chất lỏng lấy tốc độ thẩm thấu cực nhanh mà chui vào kinh mạch của những người ở đây, ngay lập tức thẩm thấu đến từng ngóc ngách trên cơ thể.
Long Công cảm nhận được sinh mệnh của cơ thể đang dâng trào, liền nói với đám người xung quanh.
"Đây là cơ duyên, tất cả mau chóng ngồi xuống luyện hoá."
Hắn sau đó liền ngồi xuống điều động Hồn Lực, đem nguồn năng lượng trong cơ thể hấp thụ.
Những người khác thấy vậy cũng lần lượt làm theo, ra sức mà hấp thụ thứ sức mạnh huyền diệu này.
...
Một canh giờ trôi qua.
Từng sóng Hồn Lực mạnh mẽ đột nhiên phát tán ra, sau đó lại bình ổn trở lại.
"Ta đột phá rồi!" Một vị Hồn Đế vui mừng nói.
Phải biết hắn đã vào thời kỳ trung niên, khả năng phát triển dường như là không. Thế mà bình cảnh khiến hắn đau đầu cả gần một thập kỷ này lại được đột phá.
"Không những đột phá, liền ám thương trong người cũng được chữa trị." Một Hồn Thánh đưa tay đến ngực của mình.
Vết thương này vốn là lúc trẻ hắn vì nóng vội đột phá tu vi mà bị thương, khiến tư chất của hắn thuyên giảm, dẫn đến thân là thiên tài có Tiên Thiên Hồn Lực 8 cấp lại chỉ có thể dừng chân ở ngưỡng cửa Hồn Thánh.
"Oẹ...Ngay cả tạp chất trong người chúng ta cũng được bài trừ ra ngoài." Một nữ Hồn Đế thấy cả người nhớp nháp chất đen thì không khỏi hơi buồn nôn.
Long Công cùng Xà Bà cũng có tình trạng tương tự, đặc biệt là Xà Bà vốn có tư chất không cao như Long Công liền có cảm giác rõ ràng nhất.
"Thiên Hương, ngươi như thế nào?" Long Công nhìn thấy Xà Bà trầm tư thì hỏi.
Hắn sau khi hấp thụ thì liền cảm thấy bản thân vậy mà cảm thấy tiềm năng của bản thân mở rộng, thậm chí cái cảnh giới kia cũng có thể đạt đến.
Nếu như hắn đã có thu hoạch như vậy thì Xà Bà hẳn cũng sẽ có thu hoạch tốt hơn a.
"Không có gì, ta vốn nghĩ bản thân sẽ mãi dặm chân ở cảnh giới Hồn Đế. Nhưng qua lần này xem ra chỉ cần 5 năm, ta có thể đạt đến thất hoàn."
"Đến lúc đó, ta xem như cũng không kéo chân ngươi nữa."
Kỳ thực mặc dù gọi là Cái Thế Long Xà, nhưng danh tiếng của cả hai vẫn lấy Long Công làm trụ cột.
Bởi vì Xà Bà vẫn chưa đạt đến tu vi Hồn Thánh.
Một khi đạt đến tu vi Hồn Thánh thì sẽ có Vũ Hồn Chân Thân, khả năng chiến đấu không phải là cấp bậc Hồn Đế có thể so sánh.
Nhiều năm như vậy vẫn có người ác tâm vẫn nói Xà Bà là kẻ kéo chân Long Công, thậm chí là không xứng.
Lời ra tiếng vào trong khoảng thời gian dài, Xà Bà dù có tâm cảnh vững vàng cũng không khỏi cảm thấy tự ti.
Bây giờ khúc mắc trong lòng có cách giải quyết, nàng cũng không khỏi cảm khái thế gian vô thường.
Long Công cũng không biết nói gì, chỉ thở dài một hơi.
Hai người xuất đạo còn trẻ, từ lúc bên nhau đến giờ gây dựng danh tiếng tại Hồn Sư Giới cũng không dễ dàng.
Khúc mắc của Xà Bà hắn là biết đến, cũng ra sức tìm kiếm phương thức giải quyết. Nhưng mấy chục năm trôi qua chứng tỏ ràng buộc về tư chất không phải là thứ có thể dễ dàng đánh tan.
Lúc này, tên Hồn Đế trung niên kia nhanh nhẹn đến quỳ trước mặt Thế Hoa, trán đập mạnh vào mặt đất mà hô lớn.
"Nô gia Tần Dương xin đội ơn ân tạo hoá của chủ thượng."
Sau đó liền dập đầu ba phát thật vang dội.
Hắn vốn chỉ là một tán tu, có thể đột phá đến Hồn Đế như bây giờ cũng không dễ dàng.
Vốn hắn sẽ định nhận một chức quý tộc nào đó rồi an nhàn sinh sống, nhưng bây giờ cơ hội trở nên cường đại hơn đang ở trước mặt, hắn ngay lập tức liền bắt lấy.
Thủ đoạn của Thế Hoa hắn toàn trình đều quan sát lấy.
Hồn Kỹ cường đại.
Thủ đoạn cao minh.
Thủ thuật tà dị.
Nhìn cỡ nào cũng không phải là một cường giả phổ thông, vị trí tại Vũ Hồn Điện chắc chắn sẽ cao vô cùng.
Dưới đủ loại yếu tố này, hắn ôm chân cũng không cảm thấy nhục mặt.
Hơn nữa ôm chân mới sống được, hắn lại càng phải ôm.
Đám người thấy vậy không khỏi đầu hơi đứng máy.
Nhanh như vậy?
Nữ Hồn Đế kia thấy thế thì cũng tiến tới làm theo.
"Nô gia, Á Tử Ly, xin đội ơn ân tạo hoá của chủ nhân."
Tiếp đó là lại là ba tiếng đập đầu thật vang dội.
Nàng cũng là một tán tu, suy nghĩ so với Tần Dương không khác bao nhiêu.
Đối với tán tu như bọn hắn mà nói, những kẻ mạnh còn có thế lực lớn chống lưng như Thế Hoa chính là kẻ khó dây dưa nhất.
Nếu không thể phản kháng thì liền chủ động gia nhập a.
Dù sao phản kháng cũng sẽ chết, vậy thà thuận nước để sống sót thì tốt hơn.
Hơn nữa người này xem chừng cũng không phải loại phú hào kẹt xỉ, làm dưới trướng hắn xem chừng cũng không quá tệ.
Nếu lợi ích nhận được cao hơn rủi ro phải gánh chịu thì lựa chọn như thế nào không phải đã rõ ràng sao?
Thế Hoa thấy thế thì dùng Hồn Lực nâng đỡ hai người lên, nói.
"Tần Dương cùng Á Tử Ly đúng không?"
"Đúng vậy."
"Tính tự giác không tệ, ra đằng sau ta." Thế Hoa bình tĩnh nói với hai người.
Hắn không sợ hai người sẽ làm gì hắn, dù sao cũng chỉ là một Hồn Đế mà thôi.
Cả hai nghe vậy thì vui mừng, ngay lập tức nghiêm chỉnh đứng sau Thế Hoa, bộ dáng nghiêm trang chỉnh tề.
"Còn các ngươi, như thế nào?" Ngữ khí của hắn bình thản như gió, nhưng những người ở đây không hiểu tại sao sóng lưng lại lạnh toát.
Một Hồn Thánh có dáng người cao lớn lúc này đứng ra, quỳ xuống làm động tác dập đầu.
"Lục Yển, xin ra mắt chủ thượng."
Lục Yển người này bộ dáng phong trần lôi thôi, nhưng khí thế lại giống như chim ưng, nhạy bén sắc sảo.
"Lục Yển... Ngươi là người của Lục gia?" Thế Hoa nhớ những tin tức mà Hắc Uyển Đồng dạy cho hắn.
Lục gia là một gia tộc cỡ trung có Vũ Hồn truyền thừa là Tông Thiết Đằng, cực phẩm Khí Vũ Hồn thuộc Khống Chế hệ.
Tông Thiết Đằng toàn thân bọc lấy kim loại vì vậy nó không sợ hoả diễm hay lôi điện, khả năng tác chiến mạnh mẽ vô cùng.
Bọn họ trong cơ cấu của Tinh La Hoàng Thất cũng được xem là một thành phần đáng tin cậy.
"Chủ thượng nói không sai, ta là người của Lục gia."
Thế Hoa trầm ngâm một lúc rồi liền hỏi.
"Tộc trưởng của Lục gia hiện tại là gì của ngươi?"
Lục Yển là tu vi Hồn Thánh, ít nhiều cũng là dòng chính của Lục gia.
Lục Yển nghe đến cái tên này thì hơi khựng lại, nhưng cũng thành thật trả lời.
"Tộc trưởng Lục Tang... là huynh trưởng của ta."
"Huynh trưởng sao? Thú vị..." Thế Hoa hơi nghiền ngẫm, sau đó gật đầu.
"Ra phía sau đi."
"Tuân mệnh." Lục Yển theo lệnh, nghiêm chỉnh đi ra phía sau.
3 Hồn Thánh còn lại nhìn nhau, tiếp đó liền quỳ trước mặt Thế Hoa.
"Phong Hoàng xin ra mắt chủ thượng."
"Hoả Tư Nam xin ra mắt chủ thượng."
"Huyền Phù xin ra mắt chủ thượng."
Thế Hoa phất tay nâng cả ba lên, nói.
"Các ngươi tự giới thiệu một chút."
"Ta là Phong Hoàng, Khí Vũ Hồn Phong Linh Kiếm, 74 cấp Mẫn Công hệ Hồn Thánh, là ngũ trưởng lão của Phong Kiếm Tông. Tộc trưởng Phong Luân là thúc phụ của ta."
Phong Hoàng là một nam tử hán tương đối trẻ tuổi, gương mặt hình chữ điền, cánh môi hơi bạc.
"Ta là Hoả Tư Nam, Thú Vũ Hồn Lam Diễm Thú, 72 cấp Cường Công hệ Hồn Thánh, là phó viện trưởng của Sí Hoả học viện. Tộc trưởng của Hoả Báo Tông Hoả Duy là đường huynh của ta."
Hoả Tư Nam lại có râu tóc xồm xoàm màu đỏ, nhìn vô cùng giống một đầu hùng sư.
"Ta là Huyền Phù, Khí Vũ Hồn Hoả Du (dầu hoả) 73 cấp Phụ Trợ hệ Hồn Thánh, là một khách khanh của Sí Hoả học viện."
Huyền Phù có dáng người hơi mảnh khảnh ốm yếu, nhưng ánh mắt của hắn lại trong suốt như nước, thần tính vô cùng.
"Các ngươi không giống với ba người bọn họ, đều có địa vị tương đối cao, thật sự sẽ ngoan ngoãn quy thuận ta sao?" Thế Hoa nhìn 3 người.
Phong Hoàng là người lên trước, chắp tay nói.
"Phong Hoàng ta nguyện vì chủ thượng làm trâu làm ngựa. Chỉ hi vọng khi đại thế diễn ra, Vũ Hồn Điện có thể cho Phong Kiếm Tông ta một đầu sinh lộ."
Hắn biết lần hành động này của Thế Hoa đã thể hiện dã tâm của Vũ Hồn Điện.
Trâu bò đánh nhau, ruồi muỗi chết.
Hắn không muốn tông môn của mình vì bị cuốn vào vòng xoáy chiến tranh mà huỷ diệt.
Mà nhìn thủ đoạn của Thế Hoa, Phong Hoàng liền biết Vũ Hồn Điện sẽ là người chiến thắng.
Nhân gia liền Vũ Hồn cũng lười triệu hoán mà ngươi đã ngất đi, đây là có bao nhiêu mạnh a?
Hắn không rõ, nhưng bản năng mách bảo hắn đây chắc chắn là một toà cự sơn không ai có thể nhìn thấy đỉnh.
"Hoả Tư Nam ta cũng như vậy, dù mệnh lệnh có là leo lên núi đao hay nhảy xuống biển lửa thì ta cũng thực hiện. Chỉ mong chủ thượng có thể cho Hoả Báo Tông một con đường sống."
"Huyền Phù ta một đời không có nơi nương tựa, chỉ có Hoả Tư Nam là huynh đệ, nhà hắn cũng là nhà ta. Ta không có yêu cầu gì, chỉ hi vọng chủ thượng cho Hoả gia một con đường sống."
Lúc này đám Hồn Đế thấy trưởng bối của mình đã đầu hàng thì liền lần lượt đi ra, đối với Thế Hoa dập đầu.
"Ta Phong Khải Ân nguyện vì chủ thượng..."
"Ta Hoả Như Yên nguyện vì..."
"Ta Phong Nhữ..."
"Ta Phong Chính Nguyên..."
"Ta Hoả Vân..."
Đám người lần lượt vì Thế Hoa mà thuần phục, mục đích cuối cùng không phải là vì bảo đảm chính sinh mạng của bản thân, mà là vì bảo đảm chính gia tộc đã nuôi dưỡng mình một đầu sinh lộ.
Thế Hoa thở dài, nghiệm nghị nói một tiếng.
"Nghiêm!"
Đám người ngay lập tức im thin thít.
"Ta cũng không phải là kẻ thích giết người. Nên chỉ cần các ngươi thật tâm thần phục ta, Vũ Hồn Điện sẽ không chĩa bất kỳ một mũi giáo nào về tông môn của các ngươi."
"Đây là đảm bảo của ta."
"Chúng ta thay mặt tông môn cảm tạ sự từ bi của chủ thượng." Đám người ríu rít nói.
Thế Hoa hơi vuốt mi tâm, phất tay nói.
"Được rồi, các ngươi ra đằng sau đi."
Đợi đám người nghiêm chỉnh vào vị trí của mình, Thế Hoa mới nhìn sang Long Công cùng Xà Bà.
"Thế còn hai người các ngươi, quyết định như thế nào?"
Long Công nhìn tổ đội trước đây mình dẫn đi bây giờ đang ở phía đối diện thì hơi nắm chặt nắm đấm, nhưng cuối cùng cũng thả ra.
Xà Bà nắm lấy tay hắn, tỏ ý an ủi.
Long Công cuối cùng thở dài một hơi, rồi đến phía trước Thế Hoa mà quỳ xuống.
"Long Công Mạnh Thục, xin bái kiến chủ thượng."
"Xà Bà Triêu Thiên Hương, xin bái kiến chủ thượng."
Bọn hắn có thể chết đi, nhưng Mạnh gia không thể tuyệt mạch.
Bây giờ giữa đối đầu với Tinh La Hoàng Thất cùng với Vũ Hồn Điện, bọn hắn liền sẽ không ngần ngại chọn Tinh La Hoàng Thất.
Ít nhất cơ hội sống sót sẽ cao hơn nhiều.
0