Thế Hoa theo chân của Bỉ Bỉ Đông đi đến trước cửa của một gian phòng, đang đứng ở phía trước là một nam tử vạm vỡ, mái tóc dài có màu vàng đất, ánh mắt cực kỳ cung kính nhìn về phía Bỉ Bỉ Đông.
"Chu Hoàng đại nhân, hoan nghênh trở lại."
"Đã gặp lại, Thác Bạt tổng quản."
Người này là người quản lý của Vũ Hồn Thành Đấu Hồn Trường, cũng thuộc Thác Bạt gia tộc nhất mạch, gọi là Thác Bạt Trí.
Thánh Long Đấu La Thác Bạt Hi có hai nhi tử là Thác Bạt Cơ cùng Thác Bạt Trí, Cơ là huynh mà Trí là đệ. Thác Bạt Cơ thiên phú cực cao, 9 cấp Tiên Thiên Hồn Lực, chỉ cần tu luyện chăm chỉ thì Phong Hào tất thành, được Thác Bạt Hi định làm đời tiếp theo Thánh Long Đấu La, cũng là tộc trưởng đời tiếp theo của Thác Bạt gia tộc.
Thác Bạt Trí tuy thiên phú lại kém hơn huynh của mình một cấp, nhưng cũng được xem là một thiên tài, nên Thác Bạt Hi cũng cho hắn vai trò quản lý Đấu Hồn Trường.
Hai huynh đệ cũng không vì việc này mà xích mích lẫn nhau, Thác Bạt Cơ tính cách hào sảng cùng hoà đồng, nên giữ vài trò tộc trưởng rất phù hợp với hắn.
Còn Thác Bạt Trí tính cách lại có phần trầm tĩnh hơn, không thích thường xuyên tiếp tế hay giao thiệp quan hệ, nhưng trí lực lại siêu cường, nên trong bóng tối
quản lý nơi long xà hỗn tạp như Vũ Hồn Thành Đấu Hồn Trường lại hợp ý của hắn hơn.
"Hồng Tự Phòng đã chuẩn bị cho ngài, bên trong đã sắp xếp xong tất cả mọi thứ, nếu như ngài có việc cần chỉ cần lắc chuông bạc là được." Thác Bạt Trí cũng không khách khí nhiều mà nói xong những thứ trọng yếu sau đó lui đi.
Ở Vũ Hồn Thành Đấu Hồn Trường chỗ xem đấu trường được chia thành 5 màu sắc khác nhau theo màu của Hồn Hoàn, thông qua màu sắc cũng sẽ biểu thị được mức độ quan trọng của quan sát giả.
Bạch Sắc toạ vị, không có phòng riêng để quan sát, vị trí nằm ở bên ngoài cùng xung quanh đấu trường, thường dành cho khách nhân có Hồn Sĩ đến Hồn Sư tu
vi.
Hoàng Sắc toạ vị, nằm ở khu vực giữa của khu quan sát của đấu trường, dành cho Hồn Sư có Đại Hồn Sư đến Hồn Tôn tu vi.
Tử Sắc toạ vị, nằm ở khu trong cùng, cũng là nơi quan sát đấu hồn tốt nhất, dành cho Hồn Sư có tu vi Hồn Tông đến Hồn Vương.
Hắc Tự Thất, nằm ở một khu trên cao ngoài khán đài, có phòng quan sát riêng, thường là Hồn Đế đến Hồn Đấu La cường giả mới có được đãi ngộ này. Đây cũng có thể nói là đãi ngộ cao nhất của Vũ Hồn Thành Đấu Hồn Trường.
Cuối cùng là Hồng Tự Phòng, nằm tách biệt ra khỏi cả Hắc Tự Thất, đãi ngộ phục vụ cũng được tăng rất nhiều. Bên cạnh Phong Hào Đấu La ra thì phải là người sỡ hữu huân chương có cấp bậc Hồng Bảo Thạch trở lên mới có thể có được đãi ngộ này.
Đây cũng là bởi vì suốt 2600 năm thành lập Vũ Hồn Điện, thì chỉ có được 27 người sỡ hữu cấp bậc này huân chương. Cũng có thể nói mỗi một nhân tài sở hữu loại này huân chương là độc nhất ở một thời đại, tỉ lệ này còn hiếm hơn cả Phong Hào Đấu La, nên mới có được đãi ngộ tốt như vậy.
Thế Hoa cùng Bỉ Bỉ Đông lúc này cũng đi vào Hồng Tự Phòng.
Căn phòng được phác lên một màu nâu đen sang trọng, bên trên là các đường vân hình thiên sứ màu vàng đồng được tỉ mỉ khắc nổi lên. Ở dưới sàn được lót
bằng một lớp da thú màu có màu trắng xám cực kỳ mềm mại, nhìn liền biết đây là lông của một niên hạn rất cao Hồn Thú. Nội thất được làm bằng gỗ nâu có các đường vân gợn sóng, mùi hương của gỗ kết hợp với mùi của rượu vang cùng nến hương mang lại một loại ấn tượng thính giác đặc biệt.
Bỉ Bỉ Đông thuần thục cởi bỏ nguỵ trang, ném áo khoác ngoài lên trên giường. Bước chân đi nhanh đến bình rượu vang đã được ướp lạnh sẵn, rót cho bản thân một ly. Sau đó ngồi phịch xuống chiếc sofa được đặt song song với tấm kính ngăn cách với khán đài, một tay cầm ly rượu đỏ, một tay không quên vỗ vỗ chỗ kế bên mình mà nói.
"Tiểu Thế Hoa, tới ngồi đi thôi, trận đấu tiếp theo cũng sắp bắt đầu rồi."
Thế Hoa cũng cởi bỏ nguỵ trang bên ngoài, ngồi xuống ghế sofa. Nhìn phía trước cửa kính, hắn có thể nhìn bao quát được toàn cửa kính mà không có bất kỳ góc c·hết nào gây khó cho hắn quan sát.
Mà bên dưới đấu trường, trận đấu cũng đã bắt đầu.
...
Ở giữa khán đài, một tên nam tử trẻ tuổi ăn mặc một bộ đồ sặc sỡ, sau lưng mọc cánh bây giữa không trung, trên tay dùng một loại khuếch âm Hồn Đạo Khí mà bắt đầu làm việc.
"Chào mừng các khán giả đã trở lại Vũ Hồn Thành Đấu Hồn Trường. Ta là thân thiện trọng tài của các ngươi, Nhạc Y Minh. Trận đấu bây giờ, ta chắc chắn các ngươi sẽ không thất vọng."
Nhạc Y Minh, 22 tuổi, Vũ Hồn Thuỷ Tinh Đình (chuồn chuồn nước) Thuần Mẫn hệ 21 cấp Đại Hồn Sư. Do thiên phú có hạn nên đến Vũ Hồn Thành tìm một công việc ổn định, do tài ăn nói lưu loát cùng khuôn mặt điển trai mà được nhận vào làm trọng tài kiêm người dẫn chường trình cho Vũ Hồn Thành Đấu Hồn Trường,
"Hôm nay là trận chiến đấu nảy lửa giữa hai Hồn Sư lâu năm đáng gờm, hơn hết đều là Kim huân chương người sở hữu. Một người được xưng là Sư Vương, tên thật là Bàng Uy, Vũ Hồn Thánh Quang Sư, Cường Công hệ Chiến Hồn Sư cấp 48. Danh tiếng của người này hẳn các ngươi cũng đã biết, 10 năm lăn lộn ở Đấu Hồn Trường, đã đánh tổng cộng 523 trận, 379 trận thắng, 144 trận thua."
"Mà đối thủ của hắn cũng không hề kém. Tính danh Hầu Hiển Chinh, Vũ Hồn Huyết Hồng Phí Phí, Cường Công Hệ Chiến Hồn Sư cấp 47. 8 năm tham gia Đấu Hồn Trường, đã đánh được 403 trận, thắng 332 trận, thua 71 trận. Mỗi một trận đấu đều đem đối thủ đánh máu nhuộm toàn thân, c·hết không được mà sống cũng không xong, nên được mệnh danh là Huyết Tử."
"Sư Vương!"
"Sư Vương!"
"Huyết Tử!"
"Huyết Tử!"
"Sư Vương!"
"Sư Vương!"
"Huyết Tử!"
"Huyết Tử!"
Bên trên khu quan sát đám khán giả la hét làm hô khàn cả giọng, đây là trận đấu của hai kẻ được xem là bên dưới Hồn Vương mạnh nhất cường giả, nên trận chiến này đều sẽ cực kỳ đặc sắc.
...
Khác với không khí nào nhiệt trên khán đài, dưới đấu trường rất im lặng, bởi Bàng Uy cùng Hầu Hiển Chinh đều rất cảnh giác nhìn đối phương.
Bàng Uy thân hình cao đến 1m9, tuổi tác thì tầm 40 tuổi, mái tóc màu vàng kim pha trắng phấp phới ở sau lưng, đôi mắt màu vàng kim. Trên cơ thể thì cơ bắp thô to cứng cáp như đá tảng, trên tay cùng mặt có đầy vết sẹo. Về sơ bộ là một cái thiện chiến đại thúc.
Còn Hầu Hiển Chinh thân hình vậy mà cao đến 2m, mặt nhìn trẻ hơn chỉ có 30 tuổi, mái tóc màu đen như mực được cắt ngắn, mắt có màu đỏ như máu. Cơ bắp khắp nơi trên cơ thể tuy nhìn vừa phải nhưng lực bộc phát đều có thể cảm nhận được.
Hai người cũng đã được nghe danh tiếng của nhau, nhưng suốt cả một đời chiến đấu vẫn chưa gặp nhau một lần.
Đây cũng là Thác Bạt Trí sắp xếp, tiếp một tôn đại thần như Bỉ Bỉ Đông thì đặc sắc tiết mục không thể nào thiếu được.
"Trước khi chiến đấu cũng nên giới thiệu một chút a. Ta tên Bàng Uy, Vũ Hồn Thánh Quang Sư, 48 cấp Cường Công hệ Chiến Hồn Sư."
Thánh Quang Sư, Sư loại Hồn Thú. Sinh sống ở Hắc Minh Cốc, thân hình to lớn vạm vỡ, lông mao màu trắng sữa, đôi sư đồng có hoàng kim sắc lấp lánh. Từ thập niên đến vạn niên tu vi sẽ có hình dạng có sư tử bình thường, nhưng đến 10 vạn năm sẽ lột xác thành Quang Minh Sư Vương, trên lưng mọc một đôi cánh cùng sở hữu Cực Hạn Quang Minh thuộc tính. Tính tình hiếu chiến cùng cuồng ngạo, chưởng khống nhục thân lực lượng cường đại cùng chưởng không Quang Minh nguyên tố.
"Vãn bối Hầu Hiển Chinh, Vũ Hồn Huyết Hồng Phí Phí, 47 cấp Cường Công hệ Chiến Hồn Sư. Nghe danh của Sư Vương tiền bối đã lâu, bây giờ gặp được đúng là vạn hạnh." Hầu Hiển Chinh cũng thực tình tôn trọng đáp lễ lại Bàng Uy, hắn với danh tiếng của Bàng Uy có thể nói là bịt nghén cả lỗ tai của hắn.
Huyết Hồng Phí Phí, Viên loại Hồn Thú. Sống trong Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, thân hình to lớn như gấu, toàn thân lông mao đen cứng như thiết, nhưng da mặt lại trắng như phấn cùng với đôi mắt màu đỏ yêu dị. Không những kháng tính với cả vật lý cùng nguyên tố hai loại công kích mà lại còn sống theo bầy đàn, nên cực kỳ khó giải quyết. Tính tình hung tàn nhưng thông minh, lực lượng nhục thân cường đại.
"Danh tiếng của Huyết Tử ta cũng có nghe qua. Không cần nhiều lời, chúng ta nam nhân chiến đấu thì nhìn xem nắm đấm của ai mạnh hơn."
"Vậy vãn bối cũng không nương tay."
"Vũ Hồn phụ thể." Hai người đồng loạt hét lên.
"Rống!!!" Thánh Quang Sư hư ảnh phía sau lưng của Bàng Uy hống lên.
"Gào!!!" Huyết Hồng Phí Phí hư ảnh cũng không chịu thua kém gầm lại một tiếng lớn, sau đó cũng hoá thành quang mang chui vào cơ thể của Hầu Hiển Chinh.
Hồn Hoàn của hai người lúc này đồng loạt hiện ra.
Hoàng Hoàng Tử Tử!
Hai người lúc này đồng loạt hướng nắm đấm về nhau.
"Ầm!" Hai quả đấm v·a c·hạm vào nhau khiến cả hai bên toả nên một đợt khí lãng, sau đó cả hai người đều đồng thời lui về phía sau.
"Cố lên!" Đám người trên khán đài thấy hai người đều ra tay đều hò hét cổ vũ. Phần lớn những người này cũng là Hồn Vương trở xuống cường giả, với bọn hắn mà nói thì đây là cường giả đánh nhau, sức hút có thể tưởng tượng.
Mà với Hồn Vương trở lên, trận đấu này cũng không thể nào vào mắt. Với tầm mắt của bọn hắn thì đương nhiên biết hai người trên sân đấu chỉ đang thăm dò sức lực của đối phương.
"Đệ tứ Hồn Kỹ, Thánh Sư Hàng Ma Nhận!"
Cự trảo trên tay của Bàng Uy như hiện lên quang mang sáng chói, theo những cú chém vào không khí mà tạo ra 10 đợt quang nhận sắc bén mang theo tiếng gió rít hướng về Hầu Hiển Chinh mà chém về.
Hầu Hiểu Chinh cũng không chịu trận, khởi động ngay đệ tam Hồn Hoàn.
"Đệ tam Hồn Kỹ, Đồng Bì Thiết Cốt!"
Cơ thể của hắn đột nhiên trở nên cứng rắn, lông mao đen trên cơ thể biến thành đồng giáp bọc lại toàn bộ cơ thể đỡ lại toàn bộ lực sát thương mà Bàng Uy gây ra. Hầu Hiển Chinh nhìn trên cánh tay của mình không có bất kỳ v·ết t·hương nào, hắn biết Bàng Uy đang thử mình.
Đệ tam Hồn Kỹ của hắn có thể đỡ được 8 phần vật lý sát thương, nhưng với Nguyên Tố loại công kích thì có thể nói là 9 phần. Mà công kích từ Thánh Quang Sư Vũ Hồn của Bàng Uy lại có thể chưởng Quang Minh nguyên tố.
Hầu Hiểu Chinh bản thân biết được tình báo của Bàng Uy nên hắn không tin Bàng Uy không biết thông tin về Hồn Kỹ của hắn.
Mà thấy Bàng Uy cũng đã khai chiến nên Hầu Hiểu Chinh bắt đầu phản công đáp lễ
"Đệ nhất Hồn Kỹ, Huyết Hồng Cuồng Hoá!"
Cơ thể của hầu hiểu chinh bắt đầu phát ra các sương vụ màu đen, đôi mắt lúc này thì càng huyết hồng hơn. Các tố chất cơ thể của Hầu Hiểu Chinh lúc này được tăng lên 30%.
"Đệ nhị Hồn Kỹ, Kim Cương Quyền!"
Đệ nhị Hồn Hoàn của Hầu Hiểu Chinh được lấy từ một loại đặc thù Hồn Thú gọi là Kim Cương Phí Phí.
Kim Cương Phí Phí, hình thể lớn nhất Viên loại Hồn Thú. Cơ thể cùng gương mặt to bất thường, toàn thân màu vàng sậm, tuy xấu xí nhưng sức lực cực lớn.
Chỉ có điều trí tuệ lại rất thấp, cả đời chỉ dựa vào bản năng mà sinh tồn. Thuần lực lượng Hồn Thú, tính tình dữ tợn cùng khát máu.
Do đây là một loại cực phẩm Hồn Thú, nên đệ nhị Hồn Kỹ cho Hầu Hiểu Chinh bên cạnh khả năng tăng sức t·ấn c·ông ra thì còn có thể phá giáp 8 phần giáp phòng thủ của kẻ địch.
Hắn định một quyền đáp trả Bàng Uy.
Bàng Uy nhìn thấy Hầu Hiểu Chinh muốn nhanh chóng xuất đệ nhị Hồn Kỹ thì liền khỏi động đáp trả.
"Đệ nhất Hồn Kỹ, Quang Sư Chi Tâm!"
"Đệ tam Hồn Kỹ, Thánh Sư Bào Hao!"
Sau khi được đệ nhị Hồn Kỹ tăng phúc thì một tiếng rống khủng kh·iếp từ miệng của Bàng Uy xuất ra.
"Rống!!!"
Hầu Hiểu Chinh quyền thủ gần v·a c·hạm đến thân thể của Bàng Uy thì tinh thần bị t·ấn c·ông bởi Sư Hống Hồn Kỹ.
"Đệ tam Hồn Kỹ, Đồng Bì Thiết Cốt!"
Dù đã huỷ bỏ đòn t·ấn c·ông chuyển sang phòng thủ, nhưng đệ tam Hồn Kỹ vẫn không thể nào loại bỏ được Tinh Thần hệ công kích.
"Phốc!" Hắn phun ra một ngụm máu, nhìn là biết chiêu này không dễ chịu.
Nhưng đệ tam Hồn Kỹ cùng đệ nhất Hồn Kỹ phối hợp cũng giúp hắn kéo dài thời gian khiến Bàng Uy đệ tam Hồn Kỹ bị yếu đi thấy rõ.
"Đệ nhị Hồn Kỹ, Kim Cương Quyền!" Lần này Hầu Hiểu Chinh cũng không nương tay, liền dồn rất nhiều Hồn Lực vào đệ nhị Hồn Kỹ.
"Không ổn!" Bàng Uy muốn né tránh hai chưởng này nhưng vẫn bị hai cái nắm đấm có lực bộc phát khổng lồ t·ấn c·ông khiến hắn phải trọng thương hộc một ngụm máu đỏ. Mà Huyết Tử Hầu Hiểu Chinh lại nhờ phản lực mà hướng về sau.
Cả hai người lúc này đều nhìn nhau, chiến ý của cả hai người đều được thắp lên mạnh hơn bao giờ hết.
Hầu Hiểu Chinh đoạt trước tiên cơ mà t·ấn c·ông.
"Đệ tứ Hồn Kỹ, Bích Hải Độc Chưởng!"
Hai bàn tay lúc trước đầy hắc mao thì giờ đây được bọc lại bởi một màng độc tố màu xanh lục, cách không phóng chưởng hướng về Bàng Uy.
Độc này là Bích Linh Độc đến từ một loại cực độc thực vật gọi là Bích Linh Quả, cũng là thức ăn của Bích Hải Linh Viên, cũng là Hồn Thú mà Hầu Hiểu Chinh săn g·iết để lấy được Hồn Hoàn.
Bàng Uy nhìn thấy được màu xanh lục độc chưởng thì tóc gáy như muốn nổ tung, rùng cả mình.
"Đệ nhị Hồn Kỹ, Quang Sư Chi Tâm!"
"Đệ nhất Hồn Kỹ, Thánh Thuẫn!"
Một vòng tròn màu vàng trắng bao bọc lại cơ thể của Bàng Uy, đỡ lại độc chưởng của Hầu Hiểu Chinh. Tuy nhiên độc chưởng khi tiếp xúc với lớp phòng ngự của Bàng Uy thì nổ tung biến thành sương vụ màu xanh lục, bao phủ khắp sân đấu.
"Khốn kiếp!" Bàng Uy nhìn thấy tầm nhìn của mình bị hạn chế thì mắng trong lòng. Hắn chỉ có thể vận dụng đệ tứ Hồn Kỹ để ngăn cách bản thân khỏi Bích Linh Độc, nhưng Hồn Lực của hắn cũng không thể để hắn duy trì lâu dài được.
Nên bay giờ tình trạng là Bàng Uy trong ngoài sáng mà Hầu Hiểu Chinh lại trong tối, chờ đợi cho Bàng Uy một nhát chí mạng.
Mà Hầu Hiểu Chinh tầm quan sát tuy cũng bị hạn chế, nhưng hắn lại nhớ rõ vị trí của Bàng Uy. Bây giờ hắn đang tích súc Hồn Lực, thực hiện sát chiêu hạ gục Bàng Uy.
"Đến rồi!" Hầu Hiểu Chinh cảm nhận được ba động Hồn Lực của Bàng Uy có dấu hiệu không ổn định thì quyết định tiềm cận. Hắn cũng không vội t·ấn c·ông, bới hắn cũng không rõ rằng liệu đây có phải bẫy hay không.
Mà đang phòng thủ Bàng Uy thì lúc này từng giọt mồ hôi to như hạt đậu đang chảy xuống dọc theo vầng trán, nhìn như thế nào thì cũng biết hắn đang cực kỳ chật vật.
"Đệ nhị Hồn Kỹ, Kim Cương Quyền!" Hầu Hiểu Chinh thấy vậy thì ngay lúc tiên cơ mà ra tay.
"Rắc!!!"
Nắm đấm mang theo phá lực cực mạnh đâm xuyên Thánh Thuẫn, v·a c·hạm vào cơ thể của Bàng Uy.
"Phốc!!" Một lượng máu lớn như không cần tiền mà phun ra từ miệng của Bàng Uy. Thần trí của hắn lúc này đã mơ hồ, nhưng tay trái như kìm sắt cố gắng nắm lại tay của Hầu Hiểu Chinh, khoé miệng nhếch lên.
"Đệ tứ Hồn Kỹ, Thánh Sư Hàng Ma Nhận!"
Tay phải của Bàng Uy phát sáng như hạo nguyệt giữa đêm tối, phô thiên hướng về sát bên người Hầu Hiểu Chinh. Hắn muốn làm một đợt lưỡng bại câu
thương.
"Đúng là tên điên! Ha ha ha!" Hầu Hiểu Chinh biết mình không thể phòng thủ. Nhưng nhìn thế nào cũng không hoảng sợ, mà là cười cực kỳ điên cuồng, cũng dùng chiêu thức của mình đáp trả lại.
"Đệ tứ Hồn Kỹ, Bích Hải Độc Chưởng!"
Cả Bàng Uy cùng Hầu Hiểu Chinh đều muốn thử đến cực hạn của bản thân, xem ai mới là đệ nhất.
"Xoẹt!!!"
"Ầm!!!"
Tiếng lợi nhận đâm vào cơ thể của Hầu Hiểu Chinh cùng Bàng Uy đồng loạt vang lên, dư ba năng lượng làm cho độc vụ đều vị tán ra góc của đấu trường.
Cả đám người trên khán đài đều không dám hé miệng tạo ra bát kỳ một tiếng động nào, liền những cường giả từ Hồn Vương cấp độ trở lên cũng ghé mắt.
Phải biết đây chỉ là đấu hồn bình thường mà thôi, mà nhìn tình hình trên sân thì cũng đã đến mức độ của tử đấu.
Sau tán đi độc vụ thì mà hai thân ảnh đang đứng như trời trồng ở giữa đấu trường.
Một kẻ ở ngực có 5 vết trảo sâu hoắm khiến hắn cả thân máu me đầm đìa, kẻ còn lại thì khuôn mặt xanh lục đều hóp lại.
Tuy cả hai đều đứng, nhưng tròng mắt trắng dã đều cho biết bọ hắn đều đã mất đi ý thức.
"Y Minh! Y Minh!" Một phục vụ viên ở gần đó lên tiếng nhắc nhở đang sửng sốt Nhạc Y Minh.
"Khụ khụ! Trận chiến giữa Huyết Tử cùng Sư Vương, hoà!!!!" Nhạc Y Minh ho khan lấy lại tác phong làm việc chuyên nghiệp, liền tuyên bố kết quả trận đấu.
Dù sao hắn cũng chỉ quản ở khu đấu hồn bình thường a, bây giờ thấy quy mô của tử đấu thì có chút thất thần.
Sau đó là 4 người mặc quần áo trắng lên đấu trường, đặt hai người Bàng Uy cùng Hầu Hiểu Chinh lên cán thương sau đó bưng xuống khu dưỡng thương.
"Sư Vương!"
"Huyết Tử!"
"Sư Vương!"
"Huyết Tử!"
Đám khán giả lúc này mới hò hét lên, trận đấu này với bọn hắn phải gọi là cực kỳ mãn nhãn cùng đáng tiền. Bọn hắn cũng chỉ có tiếc nuối khi cả hai đều chưa phân được thắng bại mà thôi.
0