0
Mà Tịnh Yết Ngân lúc này lại sử dụng Hồn Kỹ.
"Đệ nhị Hồn Kỹ, Hoang Lôi Phân Thân!" 3 phân thân xuất hiện, bao vây lấy Thế Hoa.
"Đệ tứ Hồn Kỹ, Tịch Lôi Sí!" 4 thân ảnh liên tục vỗ cánh, vô số lôi điện sức mạnh áp súc trên cánh đến mức cực hạn, sau đó mỗi Tịnh Yết Ngân đều dùng 4 cánh sau lưng mà công kích Thế Hoa, khiến cái sau tuy không bị bị dính một đòn, nhưng lại phải liên tục đỡ đòn cùng né tránh các đợt t·ấn c·ông như vũ bão.
Hàn Quán Nhất cũng rất nhanh lấy được lại tinh thần, thấy đồng đội câu thời gian thì bắt đầu theo kế hoạch mà sử dụng đại chiêu.
"Đệ ngũ Hồn Kỹ, Băng Vụ Sâm Lâm!" Hàn Quán Nhất kiếm cắm xuống mặt đất, hàn khí từ kiếm tràn lan nhập vào đám mảnh vỡ của Băng Sư lúc nãy, sau đó.
"Đùng! Đùng! Đùng! Đùng..." Một cây, một cây rồi lại một cây băng thứ mọc lên làm mặt đất nứt toác, khiến cho cả đấu trường biến thành một rừng tuyết thứ rậm rạp, sương mù lúc này cũng nổi lên làm xung quanh làm thị giác đã không còn rõ ràng.
Mà Tịnh Yết Ngân thấy đồng đội đã khởi động chiêu thức thì cũng không còn tốn thêm một chút Hồn Lực nào nữa mà liền bay nhanh trốn vào bên trong rừng băng.
Thế Hoa nhìn xung quanh cũng không khỏi thưởng thức, đây cũng có thể gọi là lĩnh vực loại Hồn Kỹ, tuy chưa đến lĩnh vực nhưng cũng có tương tự đặc điểm.
"Hống..."
"Xoạt..."
Vô số tiếng động xung quanh vang lên, tiếng của rồng gầm, tiếng sột soạt, tạo thành vô số nhiễu âm va chạm vào trong màng nhĩ, khiến cho môi trường vốn đã khó quan sát nay còn hỗn loạn hơn.
Lúc này một đầu Băng Sư xuất hiện, tấn công về phía Thế Hoa, hắn cũng nhanh tay lấy kiếm mà chém về phía nó.
"Đùng!" Ngay khi đầu Băng Sư bị vỡ vụn thì một thân ảnh màu đen cực kỳ nhanh chóng hướng về Thế Hoa lưng mà tấn công.
"Keng!" Một kiếm đỡ ở phía sau lưng, làm cho Tịnh Yết Ngân tặc lưỡi sau đó lại vỗ cánh biến mất. Mà bị phá vỡ Băng Sư lúc này cũng hồi phục lại như ban đầu mà tấn công Thế Hoa, rồi cứ như vậy Băng Sư cùng Tịnh Yết Ngân phân thân chia nhau ra vồ vập chiến đấu với một mình Thế Hoa.
"Ồ, đây là muốn bào Hồn Lực của ta sao?" Thế Hoa thầm nghĩ. Những đòn tấn công này mặc dù công kích không lớn nhưng mật độ lại dày đặc, đây chắc chắn là muốn làm hắn yếu đi rồi mới cho một kích trí mạng a.
Mà đang ở phía xa quan sát Hàn Quán Nhất thấy Thế Hoa đến góc áo đều không rách một miếng thì nhíu mày. Nhưng nhìn trên tay Băng Sư Kiếm thì như lấy lại tự tin, nắm chặt chuôi
kiếm.
"Đệ tam Hồn Kỹ, Giáng Băng Kiếm!" Màu tím Hồn Hoàn xoay vòng khiến Hồn Lực cùng Băng nguyên tố cấp tốc chảy vào trong Băng Sư Kiếm, hình thành một cái cự kiếm đứng sừng sững giữa trung tâm sân đấu.
"Ra là muốn tạo trận thế trước a." Thế Hoa nhìn thấy cảnh tượng xung quanh thì nhãn quang sáng lên, Băng nguyên tố trảo dài khắp đấu trường bây giờ liền tục được quán thâu vào bên trong cự kiếm hư ảnh kia, đây cũng là một tác dụng nữa của đệ ngũ Hồn Kỹ của Hàn Quán Nhất, tăng khả năng điều động Băng nguyên tố.
Tịnh Yết Ngân lúc này cũng thúc đẩy Hồn Kỹ phối hợp.
"Đệ ngũ Hồn Kỹ, Lôi Ưng Tán Thiên!"
Lôi đình trên người Tịnh Yết Ngân xuất hiện ra 5 đầu Hoang Lôi Chiến Ưng cỡ nhỏ, theo nàng điều hướng mà như thiêu thân hướng về phía kiếm ảnh của Hàn Quán Nhất.
"Xẹt, xẹt, xẹt..." 5 đầu ưng cứ như vậy hoà vào bên trong kiếm ảnh, biến thành lôi điện bảo bọc xung quanh kiếm.
"Phối hợp rất tốt." Thế Hoa không thể nào không công nhận, khí thế hiện tại của Hàn Quán Nhất cũng đã tăng thêm, uy lực cũng tăng thêm 3 thành.
"Giáng!" Hàn Quán Nhất hét lớn, tay hiện gần xanh lúc này hạ kiếm ảnh xuống, kiếm ảnh cao lớn va chạm với không khí cùng sấm sét tạo ra một tiếng hú xé trời.
"Đã vậy thì..." Thế Hoa khoé miệng nhếch lên, chân đạp Bình Bộ Đăng Thiên bước lên trời.
"Thiên Đố, hắn có thể phi hành!" Khán giả bên ngoài vốn đang rất hào hứng khi 2 thiên tài trong Hoàng Kim một đời tham gia trận đấu này, nhưng lĩnh vực loại Hồn Kỹ của Hàn Quán Nhất lại khiến bọn hắn không nhìn được tình hình bên trong. Bây giờ lại thấy Thiên Đố đạp không lên trời thì hét lớn.
Thế Hoa ánh mắt lúc này toả định đang ở trên mặt đất Hàn Quán Nhất cùng Tịnh Yết Ngân thì ánh mắt hơi bất ngờ.
"Vị tỷ tỷ này, đúng là muốn hù chết ta đâu!"
Đối mặt thẳng với đang đi đến kiếm ảnh, Thế Hoa nhắm mắt lại, hai tay nắm lấy song kiếm trên thân toả ra tràn ngập khí tức của Phong - Lôi - Băng 3 loại nguyên tố, song kiếm theo quỹ đạo mà chém ra một vòng lốc xoáy.
"Tuyết Kiếm Điện Phong Vũ!"
Một cái vòi rồng có ba màu đen, lục cùng lam xuất hiện, bên trong chứa đầy các thanh tiểu kiếm làm bằng băng cùng lôi điện di chuyển theo sự di chuyển của Phong nguyên tố. Cả vòi rồng lúc này như một cái cối đá nghiền nát tất cả những gì nó hút vào, uy lực như mãng hoang cự thú làm Ưng Sư tổ đội hai người ánh mắt co rụt.
"Ngân Ngân, ngươi chạy trước đi!" Hàn Quán Nhất bây giờ đang đứng trong kiếm thế nên không chạy được, chỉ có thể kêu đồng bạn của mình đi trước.
"Tiểu Nhất, không được, ngươi sẽ bị trọng thương mất." Tịnh Yết Ngân làm sao mà đồng ý, uy lực của Thế Hoa công kích không phải là Hàn Quán Nhất có thể chịu được.
"Đồ ngốc! Nếu như ngươi ở đây thì cả hai đều bị thương mất! Trong lúc hai chiêu thức va chạm thì ngươi nên tìm sơ hở mà cho hắn một kích trí mạng." Hàn Quán Nhất la lớn, làm như vậy mới là cách tối ưu nhất.
"Sao ngươi chỉ biết thắng thôi vậy? Trong mắt ngươi còn thứ gì khác sao? Còn ngươi? Còn ta sao?" Tịnh Yết Ngân uỷ khuất nói ra lời trong lòng.
Tính cách của Hàn Quán Nhất luôn là hiếu thắng như vậy từ trước đến giờ khiến nàng khó lòng mà yên tâm. Lúc trước may mắn không gặp đối thủ mạnh không nói, bây giờ sát chiêu trước mặt như giọt nước tràn ly khiến tâm của nàng không còn chịu được nữa
Mà lời này khiến Hàn Quán Nhất nhất thời không biết phản bác như thế nào, nhưng tay vẫn là không buông được kiếm, liền nói.
"Bay đi, còn muốn ở lại đến bao giờ?"
"Nhưng..." Tịnh Yết Ngân đang chần chờ thì Hàn Quán Nhất liền thả kiếm mà dùng hết sức ôm nàng, còn lưng thì hướng về vòi rồng đang sát nút mình.
"Muộn rồi!"
"Ầm!!!!!" Kiếm ảnh cùng vòi rồng va chạm vào nhau tạo nên một vòng khí xoáy khổng lồ, kiếm nhận sắc bén hướng ra khắp nơi.
"Bảo hộ đấu trường!" Một tên nhân viên hét lớn
Mà lúc này trên rìa khán đài xuất hiện 16 nhân viên, sau lưng trang phục có hình của một đầu địa long, trên thân xoay vòng 6 cái Hồn Hoàn, đồng thời khởi động Hồn Kỹ.
"Đệ ngũ Hồn Kỹ, Địa Mạch Bích Chướng!"
16 dòng Hồn Lực màu nâu hoà vào với nhau, tạo thành một tầng bích chướng trong suốt ngăn cách đấu trường cùng khán đài.
"Keng! Keng! Keng! Keng!..." Từng vết kiếm khí va chạm vào tầng bích chướng nhưng tuyệt nhiên không cho một tia nào lọt ra ngoài.
"Quá kích thích a!" Một tên mập mạp lau mồ hôi trên trán, đám kiếm nhận kia loạn phóng lên khán đài đúng là muốn hù chết trái tim hắn.
"Mà 16 người kia mạnh a, liền công kích như thế đều chắn được." Một người nhìn về phía 16 người đang bảo trì Hồn Lực thu phát vào bích chướng nói.
"Ngươi lại phải nói, họ là Thác Bạt gia tộc người, làm sao mà yếu được?" Một tên kế bên không khỏi khinh bỉ, trên lớp áp phía sau lưng có hình của Bạch Giáp Địa Long cũng nói lên thế lực của đám người này.
Vòng xoáy khí cứ như vậy mà hướng kiếm khí vào bích chướng, sao khoảng 5 phút thì mới tan đi.
Phía dưới bây giờ là không bị một vết bẩn Thế Hoa đang nhìn Sư Ưng tổ hai người.
Tịnh Yết Ngân bây giờ đang được bảo hộ ở sau lưng của Hàn Quán Nhất. Cái trước ánh mắt không thể tin nhìn về phía Hàn Quán Nhất, mà cái sau nhìn thì cười khổ không thôi. Nhưng ánh mắt vẫn thập phần cảm kích nhìn về phía Thế Hoa, hắn ngay cả áo đều không rách, hắn biết đây cũng là do Thế Hoa điều chỉnh uy lực.
"Hai vị, Đấu Hồn Trường có luật là không mang thai phụ lên sân đấu a." Thế Hoa lúc này bước đến trước mặt hai người mà nói, ánh mắt không che giấu nhìn thẳng vào bụng của Tịnh Yết Ngân.
Hàn Quán Nhất nghe vậy thì lúc đầu còn hơi đờ đẫn, sau đó bất khả tư nghị nhìn về phía mặt thẹn thùng lên Tịnh Yết Ngân, môi run rẩy nói.
"Ngươi, ngươi, ngươi có thai rồi???"
"Ân..." Tịnh Yết Ngân nhỏ giọng đáp, lúc này nàng chỉ muốn ngất để không đối mặt với ánh mắt của Hàn Quán Nhất.
"Vậy sao ngươi không nói với ta, lỡ trên đài ngươi có chuyện gì thì ngươi với hài tử bị làm sao?" Hàn Quán Nhất bực mình nói, nhưng ngữ khí vẫn rất nhẹ nhàng. Mà Tịnh Yết Ngân cũng chỉ lẩm bẩm.
"Ta cũng muốn làm cho ngươi bất ngờ mà thôi."
"Ngươi a, vẫn là tuỳ hứng như vậy, sau khi về ta sẽ thành thân với ngươi." Hàn Quán Nhất cầm tay của Tịnh Yết Ngân thâm tình nói, dù sao ở đây vẫn là cái phong kiến thời đại, nếu để Tịnh Yết Ngân có thai khi còn chưa có trượng phu sẽ bị dè bỉu. Mà nàng vẫn mạnh miệng nói.
"Hừ, ngươi hiếu thắng như vậy, làm gì còn chỗ cho ta với hài tử đây."
"Ngạch, ngươi đừng từ chối. Ngươi và con bây giờ với ta mới là quan trọng nhất!" Hàn Quán Nhất nào nghĩ Tịnh Yết Ngân phản ứng lại kịch liệt như vậy, chỉ có thể theo bản năng thề thốt.
"Thật sao?" Tịnh Yết Ngân ánh mắt nhìn thẳng về phía Hàn Quán Nhất.
"Thật!" Hàn Quán Nhất ánh mắt kiên định.
"Được, nam tử nhất ngôn, tứ mã nan truy. Nếu như ngươi là trái lời mình thì ta sẽ bỏ ngươi nuôi hài tử một mình." Tịnh Yết Ngân lúc này mới nở ra nụ cười được như ý, coi như là Hàn Quán Nhất về sau sẽ không còn liều mạng nữa.
"Nhưng ngươi cũng phải hứa là phải tự biết bảo vệ mình, không để tình trạng lúc nãy xảy ra một lần nữa, biết chưa?" Hàn Quán Nhất gõ gõ đầu của Tịnh Yết Ngân nói.
"Biết rồi, đừng hung ta." Tịnh Yết Ngân che đầu bĩu môi nói, nàng lúc đó chỉ sợ Hàn Quán Nhất xảy ra chuyện chứ đâu còn nghĩ thêm điều gì.
Mà một bên khán đài vốn đang rất nhiệt liệt xem kết quả cuối cùng thấy được cảnh này thì vẻ mặt đúng là đặc sắc.
"Huynh đệ, bữa trưa ngay hôm nay ta chắc không cần ăn rồi." Một tên thanh niên nói với đồng bạn kế bên.
"Ừ, ta cũng no rồi." Tên kế bên cũng gật đầu, đến xem trận đấu còn bị hai người ân ái trước mặt, hắn cũng chẳng còn tâm tình ăn uống gì.
Mà một bên Thế Hoa đúng là nhìn không nổi cái bầu không khí màu hồng này, ho khan nói.
"Khụ khụ... Ngươi nên mang nàng xuống đi a, dù sao ngươi không đánh lại ta, mà ta cũng không đánh người đang có thai."
Hàn Quán Nhất vẫn có chút không cam lòng, nhưng nhìn đang mang cốt nhục của mình nữ tử thì kiên định nói với Thế Hoa.
"Trận này ta chịu thua! Hi vọng ngày sau có ngày tái đấu."
"Ân, ta chờ đợi lần đấu tiếp theo với ngươi." Thế Hoa gật đầu. Cả hai người này phối hợp rất ăn ý nhưng do có "biến cố" mà phải dừng lại, liền đệ lục Hồn Kỹ đều chưa xuất ra đâu, điều này cũng chứng minh cả hai cũng chưa bộc phát ra lực lượng lớn nhất. Trận đấu này có thể nói là kết thúc có chút chóng vánh.
Hàn Quán Nhất nghe vậy thì gật đầu, liền đỡ lấy không mang một vết thương Tịnh Yết Ngân xuống dưới phòng chờ.
Mà Thế Hoa cũng gật đầu ra hiệu cho Nhạc Y Minh, cái sau liền hiểu mà công bố kết quả.
"Trận đấu này, Thiên Đố thắng!"
Thế Hoa lúc này cũng đã không còn trên đấu trường.
...
"Vẫn chưa đánh hết sức đúng không?" Mã Tiểu Đào nhìn đi vào Hắc Tự Thất Thế Hoa thì hỏi thăm, nàng cũng quan sát trận đấu lúc nãy.
"Ân, dù sao cũng là sản phụ nên cũng không dám ra tay mạnh. Nhưng khả năng khống chế Hồn Lực cũng tăng lên nên cũng không hẳn là không có thu hoạch." Thế Hoa cười cười nói, Tuyết Kiếm Điện Phong Vũ chiêu này trong lúc hắn thu phát Hồn Lực thì cũng có chút cảm giác khống chế được Hồn Lực, tuy nhỏ nhưng là bước khởi đầu tốt.
"Ồ, đúng là thiếu gia đâu, liền một trận như thế này cũng có lĩnh ngộ." Thế Hoa nghe Mã Tiểu Đào lời nói vẫn không biết nàng đây là khen hắn hay là trêu hắn.
Thế Hoa cũng không quá để tâm, mà là hướng xem lịch đấu ngày hôm nay.
"Trận tiếp theo là một đối bảy sao?" Thế Hoa nhìn thông tin trên giấy cũng không còn hứng thú, đây là một đoàn hỗn hợp giữa 4 Hồn Vương cùng 3 Hồn Đế, tu vi thế này cũng không thực sự khiến Thế Hoa chật vật như thế nào.