Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 15: Lý Thần Nhân Vật Thiết Lập
Nghe xong Lý Thần ý kiến, mọi người đều cảm thấy rất hợp lý, nhưng vẫn luôn có cảm giác ở chỗ nào đó rất không ổn. Chỉ là, tạm thời không nghĩ ra, bọn họ cũng không muốn nghĩ thêm, nếu đã có cách giải quyết vấn đề, bây giờ bọ họ quay trở về ngưng luyện hồn hạch mới là chuyện quan trọng nhất.
Nhìn phản ứng của mọi người vào trong mắt, Thiên Đạo Lưu đều có chút không nhịn được, cơ mặt mạnh mẽ co giật mấy lần mới dằn xuống được.
"Được rồi, nếu đã như vậy, mọi người quay trở về ngưng luyện hồn hạch đi."
"Với lại, tạm thời cũng đừng công bố phương pháp này ra ngoài. Chúng ta vẫn cần tỉ mỉ tính toán lại việc phổ biến phương pháp ngưng luyện hồn hạch này."
Thiên Đạo Lưu nói xong liền đuổi tất cả mọi người rời đi, chỉ để lại Lý Thần và Lý Bách.
"Ngươi a, mạnh mẻ chửi toàn bộ bọn họ là ngu ngốc, bọn họ vẫn còn phải cảm ơn ngươi."
Nhìn về phía Lý Thần, Thiên Đạo Lưu có chút bất đắc dĩ nói.
"Hắc hắc, ta không có ý như vậy a, ngài đừng nghĩ oan cho ta."
Nhìn như một đứa trẻ thành thật, Lý Thần cười ngại ngùng nhỏ giọng trả lời.
"Ngươi a, ta cũng không biết nên nói gì ngươi, cả đám bọn hắn đều đang hưng phấn nên không thèm nghĩ đến thôi. Thu liễm lại một chút, nếu không có gia gia ngươi, ta đảm bảo, cứ như ngươi vậy sớm đã bị lột da mấy ngàn lần rồi."
Thiên Đạo Lưu là thật hết cách với Lý Thần. Nói lý đi, nói không ra lý, động võ đi, lại không đành ra tay. Lắc lắc đầu,
"Ngươi tự quản quản cháu mình đi, ta thật không biết nên làm gì đối xử với hắn".
Rất không nói gì, Thiên Đạo Lưu đành phải nói với Lý Bách.
"Ta thấy không có vấn đề gì a, so với cháu ta, đám bọn hắn là thật sự ngu ngốc a."
Nghe Lý Bách trả lời, lần này Thiên Đạo Lưu là thật sự hết cách để nói.
"Được, đươc, trong đám ngu ngốc đó có cả ngươi nữa."
"Cháu hơn gia gia là nhà có phúc a, sóng sau đè sóng trước, ta không có vấn đề."
Lý Bách vẫn rất vô lại trả lời.
Trợn mắt nhìn Lý Bách một hồi lâu, Thiên Đạo Lưu xì hơi, đành phải quay về phía Lý Thần hỏi:
"Quên đi, được rồi, nói đến phần thưởng của ngươi đi."
"Ta không có cần gì hết a."
Lý Thần gương mặt vô tội, cả người đều tỏa ra một sự bất đắc dĩ trả lời.
"Trưởng lão điện một ghế cũng cho ngươi rồi, ta là thật sự không biết nên thưởng cho ngươi cái gì nữa."
Cả gương mặt đều bắt đầu trắng bệt, hai chân run run, Lý Thần như muốn khóc lên nói:
"Ngài, ngài đừng thưởng không thể thưởng, g·iết người diệt khẩu a. Ta, … ta là thật sự không cần gì nữa a, ta chỉ yêu thích nghiên cứu thôi a. Ta không cần trưởng lão ghế a, …"
Giọng nói đều có chút nấc lên, rất không bình tĩnh. Run run rẩy rẩy, Lý Thần đều bắt đầu một chân quỳ xuống đất, rất ủy khuất bộ dạng.
Lý Bách đứng kế bên, lúc đầu không suy nghĩ quá nhiều, sau khi nghe cháu ngoan nói xong đều bắt đầu trong lòng có chút mát lạnh.
Thiên Đạo Lưu ngồi phía trên lúc này là thật sự một mặt mộng bức. Phải nói sao nhỉ, cơ mặt bình thường có thể cứng ngắt đến mức nào thì Thiên Đạo Lưu lúc này là gấp đôi. Hắn có chút thật không hiểu, là do não mạch kín của thiên tài là không giống người thường, hay là do trong đám ngu ngốc kia cũng có hắn trong đó.
"Điện hạ, Lý Gia ta hơn bốn đời cống hiến cho Võ Hồ Điện, là thật không có nhị tâm a. Thần nhi hắn còn nhỏ, hắn cũng chỉ muốn giúp Võ Hồn Điện phát triển thôi a."
Lý Bách lúc này nhìn thấy sắc mặt có chút cứng ngắt Thiên Đạo Lưu đều bắt đầu có chút bất an. Hiển nhiên là hắn hiểu lầm cái gì, nhưng mà không quan trọng, phía dưới còn đang quỳ Lý Thần liền thuận thế trèo lên thang,
"Không a, ta có lớn lên ta cũng không có nhị tâm gì a. Ta là thật sự không cần quyền lực gì a, ta có thể thề trước Thiên Sứ Thần, ta hoàn toàn không cần gì khác a."
Im lặng, cả phòng đều trở nên trầm mặt, Thiên Đạo Lưu lấy tay xoa xoa thái dương của mình, cảm thấy bản thân rất mệt mỏi. Bản thân hắn còn chưa nói gì, hai ông cháu này là đang diễn cái gì đây.
"Đủ rồi, các ngươi có thể bình tĩnh một chút, ta vẫn không nói gì a."
"Ta cũng không có nói muốn g·iết ngươi a, ta thật không hiểu nổi trong đầu ngươi đều đang suy nghĩ cái gì trong đó. Ngươi nói ngươi có thể suy nghĩ giống người bình thường một chút có được hay không? Yêu cầu ta cho ngươi một khối mười vạn năm hồn cốt, hoặc xây xong sáu đại phân thành, giao cho ngươi một tòa phân thành quản lý cũng được mà."
Nhìn về phía Lý Thần, Thiên Đạo Lưu cảm giác sâu sắc được đứa trẻ này đầu óc, là có chút hoạt động quá mức.
Nghe vậy, Lý Bách cũng thở phào một hơi, đá vào mông Lý Thần một cái.
"Ngươi có thể bình thường một chút sao, không có việc gì cứ hù doạ gia gia ngươi, ta lớn tuổi rồi, ngươi có biết không?"
"Ta, ta thấy trong sách đều ghi lại như vậy, có công không thể thưởng, chỉ có thể g·iết người diệt khẩu a."
Lý Thần vẫn rất ủy khuất nói ra.
"Thôi thôi, hai người các ngươi trước tiên quay trở về đi. Ngày mai, đến Võ Hồn Điện bảo khố, chọn 3 món bất kỳ. Ta là thật không thể giao lưu nổi với cháu ngươi nữa, ta sợ ta sẽ không nhịn được thay đám lão già kia lột da hắn."
Thiên Đạo Lưu lần này là thật sự xác định, Lý Thần não mạch kín là rất có vấn đề.
Xua xua tay đuổi hai người ra ngoài. Thiên Đạo Lưu có chút trầm tư, không phải trầm tư Lý Thần có nói thật hay không, mà là đang trầm tư có bao nhiêu cách có thể lột da Lý Thần.
Bên ngoài, Lý Thần thì đang cười thầm trong bụng, tự suy nghĩ lại toàn bộ quá trình, cảm thấy lần này ổn. Hắn cũng không quan tâm mặt mũi, cũng không để ý đến quyền thế, tiền tài là thật sự, hắn chỉ không muốn bản thân sẽ trở thành điều kiêng kỵ trong mắt Thiên Đạo Lưu mà thôi. Mặc dù ngay từ ban đầu, Lý Thần đã luôn cố gắng tạo ra hình tượng một người điên, đầu óc không quá bình thường, chỉ thích nghiên cứu cái mới lạ. Nhưng mà ai có thể nói chính xác được người lãnh đạo sẽ suy nghĩ cái gì, tốt nhất là vẫn nên làm sâu sắc thêm ấn tượng đó trong đầu Thiên Đạo Lưu.
Kiếp trước là một nhà khoa học Lý Thần biết, trong cuộc sống này, có quyền như không có, có tiền như không có, luôn giữ bản thân trong trạng thái ở trung gian mới là tốt nhất. Trong tay có quyền thế, sẽ phải lo lắng giữ lấy quyền thế của bản thân, trong tay quá nhiều tiền, lại sợ bị người khác ngấp nghé. Làm hoàng đế thì một bên vừa lo lắng bị á·m s·át, một bên phải chăm lo quốc sự. Làm võ tướng thì một bên phải cầm quân đánh giặc, một bên lại lo sợ binh quyền quá lớn, bị hoàng đế kiêng kỵ. Làm quốc sư cũng không tốt hơn nơi nào, không khéo ngày nào, sẽ bị võ tướng g·iết đi.
Chung qui, làm một nhà nghiên cứu, chỉ là một nhà nghiên cứu, không dính vào bất kỳ thứ gì khác mới là tốt nhất. Chỉ cần bản thân vẽ bánh nướng kỹ thuật tốt, cả quốc gia đều sẽ điều động cho bản thân sử dụng. Chỉ cần bản thân vẫn còn có thể tiếp tục tạo ra giá trị, sẽ có cả đám người sẵn sàng hy sinh tính mạng để bảo vệ. Tâm trạng tốt thì thả ra ngoài một số thứ có giá trị cho mọi người hài lòng một chút, tâm trạng không tốt thì ăn no rồi nằm, mặc kệ chuyện đời, vẫn sẽ có người sẵn sàng cung phụng lấy.
Tất nhiên, ở thế giới này, thực lực cá nhân vẫn là quan trọng nhất, cho nên, Lý Thần cũng không bao giờ buông lỏng việc gia tăng thực lực bản thân. Nhưng mà sơ tâm ban đầu, là không ai có thể lây chuyển. Ai yêu làm gì làm, đừng ảnh hưởng đến hắn sự nghiệp nghiên cứu là được.
"Vừa rồi, ngươi cũng làm ta toát ra mồ hôi lạnh. Lần sau có thể hay không bình thường một chút."
Quay trở về Lý Gia, Lý Bách rất nghiêm túc hỏi.
"Ta là thật nghĩ như vậy thôi, không có vấn đề gì a, dù sao, nói rõ ràng, vẫn tốt hơn là không nói a."
"Haiz, tùy ngươi, ta là không thông minh bằng ngươi, phụ thân ngươi cũng không dùng được. Ngươi tự mình tính toán đi, lão già Thiên Đạo Lưu kia cũng không nhỏ mọn như vậy, đừng làm quá, biến khéo thành vụng."
"Vâng."
"Với lại ngày mai gia gia ngươi chọn giúp ta 3 món hồn đạo khí đi, có lẽ, tiếp theo ta sẽ bắt đầu nghiên cứu một chút về hồn đạo khí. Ta thì không đi, ta còn phải nghiên cứu thêm một số thứ."
Lý Thần tiếp tục nói.
"Cũng được. Có yêu cầu gì sao?"
"Không có, 3 món, 3 công dụng khác nhau càng tốt thôi, cũng không quan trọng giá trị gì."
"Ngươi nghĩ Võ Hồn Điện bảo khố là nơi nào a, không quan trọng giá trị. Trong đó bất kì một món nào đều có thể mua toàn bộ gia sản Lý Gia a."
Lý Bách khọe miệng co giật mấy lần mắng. Cũng may mà Thiên Đạo Lưu không nghe những lời này. Nếu nghe được, Lý Bách đều có chút nghi ngờ mức độ nguyên vẹn của cháu mình.