Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 20: Sự Thật Về Lạc Nguyệt
" Khà !! "
Lạc Nguyệt tỉnh dậy ngay giữa khu rừng, khắp nơi là một mảng màu đen u tối.
" Mình đang ở đâu đây ?! Chẳng phải là đang ở Hải Thần Đảo sao ? "
Lạc Nguyệt khó hiểu lên tiếng.
Cậu đứng dậy và chợt nhận thấy thân thể có chút nặng nề, cơn đau ngay lập tức truyền tới não khiến cho cậu lảo đảo và ngã gục xuống.
Uỳnh- tiếng ngã của cậu gây lên một tiếng động không nhẹ.
" Phải rồi ! Omnitrix.. "
Lạc Nguyệt nhìn qua tay trái thì phát hiện cánh tay đã bị chặt đi mất.
" !!! "
Phụt- Lạc Nguyệt nôn ra một ngụm máu đỏ ra dưới đất
Lúc này từng cơn đau thấu xương mới truyền đến não của Lạc Nguyệt.
Lạc Nguyệt đau đớn chịu đựng cơn đau, đầu óc nhanh chóng vận chuyển để suy nghĩ lại mọi chuyện.
Đây là nơi nào ?
Tại sao cánh tay cậu lại bị chặt đi cùng với Omnitrix ?
Các v·ết t·hương trên thân thể cậu là từ đâu ra ?
" Hự... Xem ra ta thật sự bị ngươi bán đi rồi nhỉ ? Hệ thống ? "
Lạc Nguyệt mệt nhọc thều thào lên tiếng, cậu có thể nhận thấy sinh cơ của cậu đang trôi qua nhanh từng giây.
Bản thân mình bị như vậy.
Tuyệt đối là có liên quan đến hệ thống.
Biết ngay mà, mấy cái hệ thống thường không đáng tin chút nào.
Hệ thống: ?!
Con mẹ nó
Lào gì cũng tôn
Nếu hệ thống biết được suy nghĩ trong lòng của Lạc Nguyệt, thì sẽ không tiếc kí tự mà gõ tay đôi với cậu...
Màn hình hệ thống xuất hiện nhợt nhạt trước mặt Lạc Nguyệt, nó không nói gì hết, chỉ lặng lẽ nhìn cậu..
Hửm ? Tên điên này sao đột nhiên lại nói vậy ?
" Là món quà ngươi tặng ta trước lời tiễn biệt sao ? "
Hệ thống: !!! Ra là vậy.. Đồ ngu, đây là mộng cảnh của ngươi thôi ! Tỉnh dậy đi, người đó đến rồi !
Hệ thống như chợt nghĩ tới điều gì đó, hắn liền minh bạch, lên tiếng nói lại với Lạc Nguyệt
Lạc Nguyệt không hiểu lời hệ thống nói với mình
Cậu hiện tại chỉ cảm thấy mi tâm nặng trĩu...
Buồn ngủ
Chợp mắt chút vậy !
...
..
Vù vù vù - Gió lớn thổi mạnh qua bên người Lạc Nguyệt
Lạc Nguyệt nghe thấy tiếng gió biển đập vào bên tai thì có chút nhăn nhó đôi lông mi
" Lạc Nguyệt ! Ngươi không sao chứ ?! "
Một thanh âm lạ lẫm nhưng lại có chút quen thuộc vang lên
Lạc Nguyệt nhận thấy đầu mình đang bị một bàn tay sờ lên, dịu dàng như cơn gió lướt nhẹ qua
Ánh mắt Lạc Nguyệt chậm rãi mở ra.
Màn sương mờ của giấc mộng vẫn còn bao phủ trong mắt, nhưng hình ảnh trước mặt lại rõ đến đau lòng.
Một gương mặt tuyệt mỹ, thanh nhã như băng tuyết đầu đông, nhưng lại mang ánh mắt ấm áp của một người đã chờ đợi rất lâu.
Từng lọn tóc bạc khẽ bay trong gió, vạt áo mỏng tung nhẹ dưới ánh chiều tà... Cô ấy ngồi đó – Cổ Nguyệt Na, với đôi mắt đầy lo lắng nhìn cậu.
" ... Cổ... Nguyệt... Na...? "
Cổ họng khô khốc, từ ngữ thốt ra chỉ như hơi thở thoảng qua, nhưng lại như một tiếng sét đánh trong lòng cậu.
Sao nàng ấy lại ở đây?
Không lẽ... đây là mộng cảnh tiếp theo sao?
Hay là—
" Ngươi tỉnh rồi ! " Cổ Nguyệt Na cúi người, giọng nhẹ đi, mừng rỡ nhưng vẫn dè dặt.
" Khi thấy ngươi đột nhiên b·ất t·ỉnh.. Ta... Nhận được hệ thống phát ra tín hiệu cảnh báo đỏ. Vì không thể chậm trễ, nên ta xé rách không gian để đến bên cạnh ngươi. "
Lạc Nguyệt có chút trừng lớn đôi mắt, hoàn toàn sững sờ. Cậu ngỡ mình vẫn chưa tỉnh khỏi ác mộng.
Đúng rồi ! Mộng cảnh.
Tay trái... mất rồi. Thân thể b·ị đ·âm nhiều nhát. Máu vẫn còn khô trên môi.
Nghĩ tới đây vẫn là mộng cảnh.
Cậu không dám thở mạnh.
Trái tim lặng đi một nhịp, rồi bất ngờ đập dồn dập.
" Nàng... tại sao... ? " Cậu muốn hỏi, nhưng cổ họng nghẹn lại.
Cổ Nguyệt Na thoáng đỏ mặt, nhưng vẫn giữ giọng dịu dàng: " Ngươi đã làm rất nhiều cho chúng ta... giờ đến lượt ta bảo vệ ngươi. "
Câu nói nhẹ như gió, nhưng lại khiến cả người Lạc Nguyệt run lên.
Không, đây không phải mộng cảnh. Không ai trong giấc mơ của cậu có thể tái hiện ánh mắt kia, ánh mắt dịu dàng nhưng kiên định đến như vậy.
Một lúc lâu sau, Lạc Nguyệt mới thở hắt ra, mi mắt khẽ khép lại, môi cười nhạt:
" Thật... quá phi thực... nàng đẹp đến mức... ta tưởng mình vẫn đang mơ. "
Nàng là thật.
Cổ Nguyệt Na hiện tại đang thật sự ở bên Lạc Nguyệt.
Cổ Nguyệt Na thoáng ngây người, mặt càng đỏ hơn, nhưng không tránh né. Cô chỉ nhìn cậu, im lặng như đang nói thay lời rằng: " Ngươi không một mình. "
Bất chợt Lạc Nguyệt có chút nhăn nhó khuôn mặt
Cơn đau đầu vẫn chưa rút đi, nhưng dường như thứ gì đó ấm áp xoa dịu.
Lạc Nguyệt nhắm mắt, để mặc mình cảm nhận bàn tay đang nhẹ vuốt qua mái tóc rối bù của cậu.
Cổ Nguyệt Na nhìn thấy sự đau đớn của Lạc Nguyệt, nên đã giúp cậu xoa nhẹ hai bên thái dương.
" Nàng thật sự... Đã đến vì ta ? "
Giọng nói cậu nhỏ dần, gần như không thành tiếng. Ý thức mơ hồ như tan trong hơi thở của biển, trong nhịp tim của ai đó đang ngồi bên cạnh.
" Ngươi nên nghỉ ngơi thêm... "
Giọng Cổ Nguyệt Na nhẹ như gió lướt, xen lẫn chút dịu dàng khó nhận.
Cậu không nói thêm gì, chỉ khẽ gật đầu yếu ớt.
" Ừm... nghe nàng... "
Mi mắt nặng trĩu, từng nhịp thở chậm lại. Lạc Nguyệt để bản thân chìm sâu vào bóng tối.
Không phải sợ hãi, mà là... Bình yên.
Cổ Nguyệt Na nhìn gương mặt ngủ say ấy, tay vẫn đều đặn chạm nhẹ lên tóc cậu, một cử chỉ lặp lại
Dịu dàng và bảo hộ.
Lúc này, cô mới khẽ ngẩng đầu, ánh mắt nghiêm túc: " Hệ thống ! Nói đi... Lạc Nguyệt rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì ? Tại sao ta cảm thấy khí tức của cậu ta có chút khác biệt so với lần đầu tới đây ?! "
Hệ thống: Khí tức khác lạ mà ngươi cảm nhận được, là do có một nhân cách khác đang cùng tồn tại !
Hệ thống xuất hiện trước mặt Cổ Nguyệt Na và giải thích cho cô.
" Đa nhân cách ? Lạc Nguyệt bị đa nhân cách ?! "
Cổ Nguyệt Na hiện lên vẻ mặt bất ngờ
Chúng nữ trong giao tiếp nhóm: ....
Lạc Nguyệt bị đa nhân cách ?
Vậy là hắn rốt cuộc có bị điên hay không
Cổ Nguyệt Na Đấu La 2: Hệ thống ! Phu quân thật sự bị đa nhân cách sao ?
Hệ thống: Có thể nói là vậy, nhưng mà là cả hai cùng tồn tại và không biết đối phương !
Cổ Nguyệt Na Đấu La 4: Có thể giải thích rõ hơn được không, hệ thống ?
Hệ thống: Được ! Kí chủ xác thực là bị đa nhân cách, nhưng hắn lại không biết mình bị đa nhân cách.
Cả hai nhân cách đều là kí chủ Lạc Nguyệt, nhưng một trong số đó lại mang tính b·ạo l·ực và hung tàn hơn, nhân cách còn lại thì như các ngươi vừa thấy, bình tĩnh và im ắng hơn
Cả hai cùng nhau đều khiển thân thể của kí chủ, nhưng lại lẫn nhau không biết đối phương đang tồn tại, chỉ nghĩ bản thân mình là Lạc Nguyệt thật sự, lâu lâu có chút hành động cùng lời nói không đúng, là do cả hai nhân cách đều có cách giải quyết tình huống khác nhau !
Nhưng nếu ý chí của một bên mạnh hơn thì sẽ giải quyết theo cách của bên mạnh hơn
" Là vậy sao ? "
Cổ Nguyệt Na nhìn xuống khuôn mặt Lạc Nguyệt lúc này vẫn còn đang ngủ say trên đùi mình mà dâng lên một cảm xúc khó tả
Cô lấy tay vuốt nhẹ lên mái tóc rối bù của cậu
Thật đáng thương !
Cổ Nguyệt Na ngồi yên lặng bên cạnh cậu, bàn tay vẫn chạm nhẹ vào mái tóc mềm đã lấm lem cát biển.
Đôi mắt cô không rời khỏi khuôn mặt ấy.
Một khuôn mặt quen thuộc, nhưng giờ lại khiến lòng cô tràn ngập sự bất an.
" Hệ thống... cậu ấy... sẽ ổn chứ ? Có cách nào để tách ra hay xóa đi nhân cách còn lại không ? "
Hệ thống im lặng một lát, như đang suy nghĩ. Cuối cùng, một dòng chữ hiện lên trong không gian ảo trước mặt cô.
Hệ thống: Không ai có thể nói chắc. Hai nhân cách đó đều là một. Giống như hai mặt của đồng xu – ánh sáng và bóng tối – cùng tồn tại trong cùng một cơ thể. Không thể tách rời. Không thể lựa chọn một trong hai.
Cổ Nguyệt Na Đấu La 2: " Vậy... nếu một bên nhân cách mạnh hơn thì sao ? "
Hệ thống: " Như bản hệ thống đã nói trước đó ! Cơ thể sẽ nghiêng về phía nhân cách mạnh hơn. Nhưng đồng thời, nhân cách còn lại sẽ cố giành lại quyền kiểm soát. Mỗi quyết định, mỗi hành động – đều là một trận giằng co thầm lặng. "
Cổ Nguyệt Na nhìn xuống gương mặt đang ngủ say kia, bất giác mỉm cười buồn bã.
" Khó trách... Hành động của ngươi có chút lạnh lùng đến đáng sợ, đôi khi lại lặng thinh và dịu dàng như nước... "
Cổ Nguyệt Na Đấu La 2 có chút cau mày khi nghe hệ thống nói về tình trạng của Lạc Nguyệt.
Cổ Nguyệt Na Đấu La 2: " Đa nhân cách ? Vậy... kẻ g·iết sạch bọn áo đen trong mộng cảnh kia là— "
Cổ Nguyệt Na Đấu La 4: " Vẫn là Lạc Nguyệt. Không phải 'một ai khác'... chỉ là một phần Lạc Nguyệt hung bạo mà chúng ta chưa từng thấy. "
Chúng nữ trong giao tiếp nhóm: ....
Đó mà là hung bạo ?
Rõ ràng là một ác ma bệnh hoạn a
Chúng nữ còn lại trong giao tiếp nhóm vẫn không quên khung cảnh mà một 'Lạc Nguyệt khác' tàn sát những kẻ mặc đồ đen trong mộng cảnh của mình.
Cổ Nguyệt Na Đấu La 4: " Như hệ thống đã nói ! Lạc Nguyệt chỉ cảm thấy 'đôi khi mình hành động kỳ lạ' nhưng lại không biết là do đâu. "
Cổ Nguyệt Na Đấu La 2 siết chặt nắm tay, ánh mắt phức tạp
Cổ Nguyệt Na Đấu La 2: " Vậy chúng ta phải bảo vệ cả hai mặt của phu quân... không để ai phải bị tổn thương thêm. "
Tại Thế Giới Đấu La 3 – Hạch Tâm Sinh Mệnh Chi Hồ, Tinh Đấu Đại Sâm Lâm
Bích Cơ nhìn cuốn nhật ký trong tay, nét chữ thô bạo xen lẫn đoạn văn dịu dàng khiến cô không thể rời mắt.
" Một thân thể – hai tiếng nói cùng điều khiển ? Giống như... hai linh hồn cùng kể chuyện ? "
Cổ Nguyệt Na: " Không phải hai linh hồn. Là một linh hồn – bị xé đôi bởi những thứ cậu ấy từng trải qua. "
Tử Cơ nghe thấy chủ thượng mình nói, gật đầu, rồi nở nụ cười nhạt
" Bất công a ! Đúng là thế giới không cho ai hoàn hảo thứ gì ! Kẻ mạnh nhất lại bị đa nhân cách ! "
" ... "
Tại Thế Giới Đấu La 4 – Trung Tâm Hồn Đạo Thành
Bạch Tú Tú lặng lẽ đứng bên cửa sổ khi chứng kiến toàn bộ câu chuyện.
" Nếu một người luôn phải chiến đấu với chính mình... thì người đó cô đơn đến mức nào ? "
Đường Vũ Cách không đáp, chỉ nhìn lên bầu trời xanh ngắt. Nhưng cả hai cùng biết..
Bầu trời đó quá nhỏ cho một tâm trí bị giằng xé như Lạc Nguyệt.
Tại Thần Giới Đấu La 1 – Điện Nữ Thần Sinh Mệnh
Sinh Mệnh Nữ Thần đặt tay lên quyển nhật ký và nhìn về phía màn hình hệ thống, thấy được khung cảnh Cổ Nguyệt Na đang xoa nhẹ mái tóc cho Lạc Nguyệt, ánh mắt đầy suy tư.
" Hai mặt – không thiện, không ác ! Chỉ là cách phản ứng khác nhau trước nỗi đau và kỳ vọng... "
Thiện Lương Nữ Thần lúc này đang ngồi kế bên lên tiếng hỏi: " Vậy thì ngươi có thể giúp Lạc Nguyệt không ? Mấy cái vụ liên quan tới sinh mệnh thì ngươi là giỏi nhất mà. Nói không chừng cậu ta sẽ không còn ý định đánh lên Thần Giới ! "
Sinh Mệnh Nữ Thần: " Giúp là không thể nào được ! Suy cho cùng cả hai đều là Lạc Nguyệt, chỉ là tính cách khác nhau... Nhưng ta có thể dạy cậu ấy học cách chấp nhận. Mỗi mặt đều là chính mình. Chỉ khi cậu ấy ôm lấy cả hai, thì sự hợp nhất mới xảy ra... "
Một khoảng lặng kéo dài giữa hai nữ thần, sau cùng thì Sinh Mệnh Nữ Thần mới phá vỡ bầu không khí lên tiếng
" Chấp nhận bóng tối... để ánh sáng không lẻ loi. "
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.