Đại thần quyển...
Tại nhà của Tình Tự thần vương Hoắc Vũ Hạo...
Lúc này...
Hải Thần Đường Tam cùng tám vị thần vương khác, đang cố gắng sử dụng thần lực của mình, để cứu chữa cho Hoắc Vũ Hạo đang nằm im ắng trên giường.
Từ vẻ thống khổ trên mặt của hắn lúc này, thì không khó để nhận ra hắn đang phải gánh chịu sự dày vồ, cùng p·há h·oại khủng bố từ lực lượng thần bí nào đó !
"Vũ Hạo."
Điệp thần Đường Vũ Đồng, thê tử của Hoắc Vũ Hạo đứng cạnh đó, đang bày ra vẻ mặt lo lắng, cúi đầu bất an thì thầm.
"Sẽ không sao đâu con gái à, ba ba của con và mấy vị thần vương khác, rất nhanh sẽ chữa trị tốt cho Vũ Hạo thôi."
Tiểu Vũ đứng bên cạnh, nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng vỗ về, cùng nhẹ giọng an ủi nói.
Cùng lúc này, ở một hoàn cảnh khác...
Tại một ngôi nhà nhỏ nào đó trên địa cầu...
Một thanh niên có ngũ quan thanh tú, đang ngồi trước máy tính chơi game, thì bỗng nhiên duỗi người một cái, rồi mệt mỏi nói.
"Hôm nay chơi tới đây thôi, đợi thời gian sự kiện làm mới qua ngày mai, rồi lại tiếp tục hoàn thành nốt sự kiện này vậy."
Nói xong rồi, thì hắn liền loạng choạng đứng lên, rồi lê từng bước chân nặng nhọc, hướng về phía chiếc giường gần đó.
Ngay khi hắn ngã lưng nằm lên giường, thì một cảm giác mệt mỏi rã rời, ngay lập tức lan rộng khắp toàn thân hắn, sau đó hắn cũng từ từ nhắm đôi mi nặng trĩu lại, rồi ngủ một giấc thật sâu.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu...
Chỉ biết, khi hắn dần lấy lại nhận thức một lần nữa, thì liền nghe thấy từng tiếng tạp âm, đang không ngừng vang vọng bên tai của hắn.
"Vũ tạp âm... Tạp âm Hạo, tạp âm... Vũ Hạo!!!"
Sau khi nghe thấy những âm thanh hỗn tạp, dồn dập khiến cho người ta khó chịu này, thì hắn liền theo bản năng muốn mở mắt ra, để quan sát xem chuyện gì đang xảy ra.
Nhưng rất nhanh hắn liền phát hiện, dù cho hắn có cố gắng thế nào đi chăng nữa, thì cũng không thể nào mở nổi cặp mắt, đang nhắm chặt của bản thân.
Cũng vào lúc này, từng trận đau đớn khủng kh·iếp, bỗng nhiên đánh thẳng vào từng tế bào thần kinh của hắn, khiến hắn đau đến mức c·hết đi sống lại, cùng tuyệt vọng gào thét !
Mà đi kèm với những cơn đau bất tận kia, là một luồng ký ức phong bạo đột nhiên xuất hiện, rồi lạc ấn vào trong não hải của hắn !
Sau khi hắn tiếp thu những ký ức kia, thì ngay lập tức hắn liền hiểu rõ tình hình hiện tại của bản thân, nhưng điều này cũng khiến cho hắn càng thêm tuyệt vọng !
Bởi vì theo như những ký ức kia, thì hắn biết bản thân hắn đã xuyên không rồi, lại còn xuyên qua đến trên người của Hoắc Vũ Hạo, sau khi hắn vừa đột phá thần vương cấp nữa !
Thế nhưng, tình hình hiện tại của nguyên chủ lại không được lạc quan cho lắm.
Bởi vì, chính loại lực lượng hỗn độn kia, đã giúp nguyên chủ đột phá thần vương cấp, cũng chính nó đang không ngừng p·há h·oại, và g·iết c·hết hắn !
Cũng vì thế, mà hắn mới có thể thuận lợi, xuyên qua đến trên thân của nguyên chủ !
Mà đối với chuyện này, thì hắn cũng không biết mình nên vui hay buồn nữa.
Nhưng còn không đợi hắn kịp suy nghĩ phương án tự cứu, thì từng tiếng thét thất thanh, cùng từng tiếng khóc nghẹn ngào lại vang lên bên tai.
Chỉ có điều là.
Hiện tại, hắn đã hoàn toàn không thể nghe rõ âm thanh xung quanh được nữa.
Hắn cũng biết rõ, điều này báo hiệu cho việc, sinh mệnh lực của hắn đang không ngừng xói mòn, và nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thì hắn sắp phải đối diện với c·ái c·hết !
Mà dường như để chắc chắn cho suy nghĩ của hắn, nên vào giờ phút này, những âm thanh mơ hồ kia bỗng nhiên trở nên rõ ràng hơn.
"Không ổn! tốc độ sinh mệnh xói mòn đang dần nhanh hơn tốc độ khôi phục rồi !"
"C·hết tiệt! vừa nảy rõ ràng đã có chuyển biến tốt, tại sao lại đột ngột chuyển biến xấu như vậy chứ !"
"Không được! cứ tiếp tục như thế, thì hắn sẽ không qua khỏi !"
"Tạp âm! tập âm! nhiễu âm! Phu quân! tạp âm! Vũ Hạo !!!"
Sau khi hắn nghe được đoạn hội thoại của bọn họ, thì hắn càng thêm chắc chắn với suy nghĩ của bản thân.
Lúc này, khi đối mặt với cảm giác t·ử v·ong, từng đạo cảm xúc không cam tâm, cùng từng tiếng gào thét vô vọng, đang ngừng xâm chiếm toàn bộ ý thức của hắn !
Ta không cam tâm !
Ta không cam tâm !
Ta! Không! Cam! Tâm!!!
Nhưng cũng đúng vào lúc này, lúc mà hắn gần như đã bị sự tuyệt vọng nhấn chìm, thì một thanh âm máy móc đột nhiên vang lên trong đầu hắn.
"Tinh! hệ thống lựa chọn nhân sinh khoá lại thành công!"
"Tinh! xin hỏi ký chủ phải chăng muốn làm lại nhân sinh một lần nữa? Y/N."
"Ta muốn làm lại nhân sinh một lần nữa..."
Sau khi để lại một tia tàn niệm suy yếu, sinh cơ của hắn cũng bắt đầu tàn lụi rồi vụt tắt !
"Không!!! Vũ Hạo!!!"
Ngay khoảnh khắc mà sinh cơ của Hoắc Vũ Hạo biến mất, Đường Vũ Đồng thương tâm hét lên một tiếng thất thanh, rồi ngay lập tức ngất đi.
Tiểu Vũ bên cạnh thấy thế, liền nhanh tay ôm chặt lấy nàng, rồi cũng lặng lẽ khóc thầm.
Đường Tam vừa chứng kiến sự ra đi của con rể, lại thấy ái thê và con gái thương tâm khóc không thành tiếng, thì cũng đau lòng không thôi.
Giờ phút này, cho dù là vị thần vương mạnh mẽ như hắn, cũng không nhịn được, mà để từng giọt nước mắt đau lòng lặng yên rơi xuống.
Tám vị thần vương khác thấy thế, cũng lắc đầu thở dài một tiếng, rồi nhanh chóng rời đi, để lại không gian yên tĩnh cho gia đình bọn họ.
Lúc này chuyển cảnh...
Tinh La đế quốc...
Tại ngoại thành cách thủ đô Tinh La đế quốc năm mươi dặm, trong phủ công tước.
Trong một căn phòng củi tồi tàn, một cậu bé có vẻ ngoài chừng sáu bảy tuổi, đang nằm ngủ thì đột nhiên bật dậy hét lớn.
"Ta không cam tâm !!!"
Sau khi hét lớn một tiếng, thì cậu bé kia liền ôm ngực hít thở từng hơi khó nhọc, tựa như một tiếng hét này, đã rút đi hết toàn bộ sức lực của cậu.
Trải qua một lúc điều hoà nhịp thở, thì khí tức của cậu bé kia cũng dần dần trở lại bình ổn.
Sau khi ổn định lại hơi thở của mình, thì cậu cũng bắt đầu quan sát không gian xung quanh, một lần nhìn thấy khung cảnh có chút quen thuộc lại xa lạ này, khiến cậu cảm thấy rất mơ hồ.
Nhưng rất nhanh, từng đạo ký ức bắt đầu xuất hiện trong đầu cậu, giúp cậu ngay lập tức nhớ lại rất nhiều chuyện.
"Nhớ ra rồi, có lẽ bây giờ ta là Hoắc Vũ Hạo nhỉ ? còn khung cảnh quen thuộc này, là phòng củi mà ta cùng mẫu thân đang cư ngụ."
Trong lúc hắn đang hồi tưởng, và sắp xếp lại ký ức, thì một âm thanh máy móc đột ngột vang lên trong đầu hắn, kèm theo đó là một tấm bảng hư ảo xuất hiện trước mặt hắn.
"Tinh! hệ thống lựa chọn nhân sinh xin hân hạnh được phục vụ ký chủ."
Xin mời ký lựa chọn một trong ba lựa chọn nhân sinh sau đây.
"Lựa chọn 1: thay thế nguyên chủ (Hoắc Vũ Hạo) lại một lần nữa đi trên con đường nhân sinh ban đầu của hắn.
Ban thưởng: 1 lần quay thưởng, tiên thiên mãn hồn lực 20 cấp, một tấm bản đồ Tinh Đấu đại sâm lâm (có ghi chú nơi gặp thiên mộng băng tầm.)"
"Lựa chọn 2: thay thế nguyên chủ (Hoắc Vũ Hạo) làm thần vương trùng sinh, mở ra nhân sinh khác quỹ tích ban đầu.
Ban thưởng: thần hồn thần vương cấp, một luồng thần vương lực lượng, 10 lượt quay thưởng, tiên thiên mãn hồn lực 20 cấp, một lần thức tỉnh võ hồn riêng thuộc về ký chủ, một tấm bản đồ Tinh Đấu đại sâm lâm."
"Lựa chọn 3: thay thế nguyên chủ (Hoắc Vũ Hạo) đi trên con đường trở thành một đại phản phái, mở ra nhân sinh khác quỹ tích ban đầu.
Ban thưởng: thần hồn thần vương cấp, một luồng thần vương lực lượng, 10 lượt quay thưởng, tiên thiên mãn hồn lực 20 cấp, võ hồn (linh mâu) tiến hoá thành (thâm uyên tà nhãn) tà hồn giáo thánh tử thân phận, một tấm bản đồ Tinh Đấu đại sâm lâm."
"Lưu ý: một khi đã lựa chọn nhân sinh, thì trừ phi đứng trước một vài trường hợp đặc biệt, mới có thể thay đổi lựa chọn nhân sinh, nếu không thì không thể thay đổi lựa chọn ban đầu.
Sau khi đã lựa chọn nhân sinh, thì khi đạt đủ điều kiện, hệ thống sẽ dựa theo nhân sinh mà ký chủ lựa chọn, để đưa ra các nhánh lựa chọn nhân sinh nhỏ khác, sau khi lựa chọn sẽ có một ban thưởng nhỏ.
Ngoài ra, nếu ký chủ thực hành tốt nhân sinh đã lựa chọn, hoặc dựa theo đó mà làm ra các hành vi, có thể thay đổi vận mệnh của một, hay nhiều người khác đến mức nào đó, đạt đủ yêu cầu của hệ thống, thì sẽ nhận được ngoài định ban thưởng thêm."
Sau khi xem xét ba lựa chọn, cùng chú thích cách sử dụng mà hệ thống đưa ra, thì hắn liền không nghĩ nhiều mà chọn lựa chọn 2.
"Cái này còn cần phải suy nghĩ sao ? ta lựa chọn nhân sinh thứ 2 !."
Còn về phần lựa chọn 1 và lựa chọn 3, hắn liền trực tiếp không nhìn.
Đừng đùa! hắn đâu có khuynh hướng thụ n·gược đ·ãi đâu, mà biết rõ con đường phía trước có rất nhiều khổ rồi, còn cố đâm đầu đi vào.
Còn về lựa chọn làm phản phái, mới nghe thì cũng hay đấy, nhưng mà nhân tính của hắn còn không có méo mó đến mức, có thể cùng mấy tên tà hồn sư kia đi chung một đường !