Chương 11: thức tỉnh đồng lực, gặp lại Y lão
Sau khi hai cổ lực lượng kia, chui vào hai mắt của Hoắc Vũ Hạo, thì ngay lập tức, hai mắt của hắn liền xuất hiện sự biến hoá kinh người !
Chỉ thấy hai con ngươi của hắn lúc này, đột nhiên xuất hiện huyết sắc quang mang, đang không ngừng chớp động tựa như ánh lửa vậy, mỹ lệ vô cùng.
Hơn nữa, trong cơ thể hắn cũng xuất hiện thêm một loại lực lượng mới, do loại lực lượng này được khai sinh và trú ngụ trong hai mắt của hắn, nên được hắn gọi là "đồng lực" !
Mà công năng của loại lực lượng này cũng cực kỳ bá đạo, nhất là khi nó nằm trong tay Hoắc Vũ Hạo, thì khả năng của nó chỉ có thể dùng từ cực hạn khủng bố, để hình dung!
Đồng lực: nếu sử dụng "đồng lực" để thôi động các loại kỹ năng, năng lực và lực lượng của "đôi mắt" thì uy lực của chúng sẽ được thăng hoa lên gấp mười lần.
Đồng thời làm giảm lượng tiêu hao cần thiết, của các loại lực lượng khác xuống 50% ngoài trừ chính nó (đồng lực).
Có thêm sự giúp đỡ từ "đồng lực" thì khả năng của Hoắc Vũ Hạo chẳng khác nào, như hổ mọc thêm cánh.
Sau khi mất một lúc, để làm quen với năng lực cùng lực lượng mới, thì Hoắc Vũ Hạo cũng thu lại "đồng lực" đang kích hoạt kia.
Chỉ thấy, ánh lửa đang nhấp nháy từ hai con ngươi của hắn, dần dần trở nên mờ nhạt rồi biến mất, bị hắn thu liễm trở lại hai mắt.
Đây chính là trạng thái đóng của đồng lực, còn khi kích hoạt thì hai con ngươi của hắn, sẽ xuất hiện huyết sắc quang mang, tựa như ánh lửa nhảy múa.
Cũng từ độ mạnh yếu của ngọn lửa này, mà ta có thể nhận biết được, lượng "đồng lực" còn lại của hắn nhiều hay ít.
Hơn nữa, trong trường hợp mà Hoắc Vũ Hạo sử dụng cạn kiệt "đồng lực" thì hắn sẽ tạm thời bị mất đi thị giác, cho đến khi "đồng lực" được khôi phục lại.
Đây chính là hạn chế, mà nguyên lý thế giới và pháp tắc vũ trụ cùng nhau đặc ra, nhằm áp chế khả năng khủng bố của Hoắc Vũ Hạo.
Đúng vậy! thứ bị áp chế ở đây không phải "đồng lực" mà chính là Hoắc Vũ Hạo !
Từ điều này cũng có thể thấy rõ được, mức độ "quan tâm" và "chiếu cố đặc biệt" của nguyên lý thế giới, và pháp tắc vũ trụ dành cho Hoắc Vũ Hạo lớn đến mức nào.
Hoàn thành kiểm tra các loại thu hoạch về sau, thì Hoắc Vũ Hạo liền nở một nụ cười thoải mái và mãn nguyện.
Trong lần thức tỉnh và thăng cấp võ hồn này, hắn không chỉ ngoài ý muốn thu hoạch được "đồng lực" lực lượng.
Mà còn thu hoạch được ba loại năng lực mới, đến từ võ hồn Tạo Hoá Thần Đồng, phiên bản sharingan, đó là: nhìn thấu, sao chép và thác ấn.
-Nhìn thấu: nhìn thấu hồn kỹ, kỹ năng của đối phương.
-Sao chép: sao chép lại nguyên bản hồn kỹ, kỹ năng đã bị nhìn thấu.
-Thác ấn: thác ấn lại hồn kỹ, kỹ năng đã bị sao chép.
Tất nhiên, mức độ nhìn thấu, khả năng sao chép và số lượng hồn kỹ, kỹ năng có thể thác ấn, đều dựa theo mức độ tinh thần lực của người sử dụng.
Sau một lúc thu dọn đồ đạc cùng hiện trường, thì Hoắc Vũ Hạo liền điều chỉnh khí tức trở nên hư nhược, rồi nằm bên cạnh t·hi t·hể của con U Minh Bạch Hổ kia.
Lúc này, hắn cũng âm thầm chuyền đạt chỉ thị cho Cầm Nhã ở gần đó.
Cầm Nhã sau khi nhận được chỉ thị của hắn, thì không tiếp tục q·uấy r·ối hai người Bối Bối cùng Đường Nhã nữa, mà để bọn họ tiến về chỗ của Hoắc Vũ Hạo.
Rất nhanh sau đó, Bối Bối cùng Đường Nhã liền đi đến nơi, mà Hoắc Vũ Hạo đang nằm ngất trên đất.
"Vũ Hạo tiểu đệ đệ !"
Đường Nhã vừa nhìn thấy Hoắc Vũ Hạo nằm trên đất, thì liền hét lên một tiếng lo lắng, rồi nhanh chóng chạy đến bên cạnh kiểm tra tình trạng của hắn.
Bối Bối thấy vậy, cũng nhanh chóng tiến đến giúp đỡ một tay.
"Khí huyết vững vàng, hồn lực trong cơ thể cũng bình thường, hơn nữa còn vô cùng thịnh vượng.
-Nếu ta đoán sai thì hắn vừa đột phá tu vi, và hấp thu hồn hoàn không lâu, nên còn cần một khoảng thời gian để tiêu hoá lực lượng trong cơ thể."
Sau khi kiểm tra cơ thể, và trạng thái của Hoắc Vũ Hạo, Bối Bối nói.
Đường Nhã nghe vậy mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, vẻ mặt nghiêm trọng cũng dần thả lỏng.
Lúc này, cảm giác lo lắng và tội lỗi trong lòng nàng cũng đã vơi đi phần nào, kể từ lúc nàng bắt gặp Hoắc Vũ Hạo nằm trên đất, thì nội tâm nàng vẫn luôn tự dằn vặt và cảm thấy tội lỗi.
Theo nàng thấy, nếu như nàng không cố chấp rửa tay rửa mặt, làm lỡ mất thời gian đến cứu viện, thì Hoắc Vũ Hạo chắc chắn sẽ không có mệnh hệ gì.
Cũng may, tất cả chỉ là hữu kinh vô hiểm, nếu không thì chỉ sợ là nàng sẽ không thể tha thứ cho bản thân, và ân hận suốt đời.
Bối Bối bên cạnh thấy vậy, trong lòng không khỏi cười khổ nghĩ.
"Này đồ ngốc, cũng đâu phải tại cô, sao lại làm ra biểu cảm như thể mọi thứ đều là lỗi của mình như vậy chứ.
-Nhưng đấy cũng là một trong những ưu điểm, mà ta rất ưa thích ở Đường Nhã."
Sau khi kiểm tra cho Hoắc Vũ Hạo, thì Bối Bối liền quan sát một vòng hiện trường.
"Xem ra con Bạch Hổ có tu vi khoảng ngàn năm kia, chính là bị Hoắc tiểu huynh đệ đơn độc đánh g·iết.
-Nếu đúng là vậy, thì tu vi của hắn, ít nhất cũng là hơn 30 cấp, tam hoàn hồn tôn."
Bối Bối chỉ vào t·hi t·hể hồn thú Bạch Hổ, rồi lại chỉ vào thanh bạch kiếm bên cạnh Hoắc Vũ Hạo, nói.
Mà Đường Nhã đang bận rộn chăm sóc Hoắc Vũ Hạo, nghe hắn nói vậy cũng không khỏi kinh ngạc, sau đó nàng liền phấn khích nói.
"Hắn còn nhỏ tuổi như vậy, mà đạt đến hơn 30 cấp, tam hoàn hồn tôn ?
-Nói như vậy, thì chúng ta phải cố gắng hết sức, để thuyết phục hắn gia nhập vào Đường Môn của chúng ta !"
Bối Bối thấy nàng phấn khích như thế, liền lắc đầu cười khổ, nói.
"Việc này e là rất khó, cô đừng quên, hắn rất có thể là con em thế gia.
-Lại nói, với độ tuổi và tu vi hiện giờ của hắn, thì chắc chắn là một thiên tài được bồi dưỡng cẩn thận và tỉ mỉ.
-Mà loại thiên tài bất phàm như thế, hiện tại Đường Môn của chúng ta có thể thu nhận sao?"
Đường Nhã nghe Bối Bối cẩn thận phân tích về sau, ánh sáng trong mắt nàng liền trở nên ảm đạm vô quang, vẻ phấn khích trên mặt nàng cũng biến mất vô tung vô ảnh.
Không thể không nói, những lời nói của Bối Bối cứ như một bát nước lạnh, dội tắt hết thảy nhiệt huyết của nàng.
Nhưng rất nhanh nàng liền lấy lại tinh thần, bày ra biểu cảm kiên quyết, siết chặt nắm tay, nói.
"Bất kể thế nào, thì ta cũng phải thử một lần mới được, nếu không cứ trơ mắt nhìn một thiên tài hiếm có như thế đi mất.
-Thì ta sẽ cảm thấy có lỗi với chính bản thân, cũng có lỗi với Đường Môn!"
Bối Bối bên cạnh nàng thấy vậy, liền gật đầu phụ hoạ, rồi cười ôn hoà, nói.
"Đúng vậy, bất kể thế nào, thì thử một lần cũng không mất gì cả."
Đối với cuộc trò chuyện của hai người, thì Hoắc Vũ Hạo hoàn toàn không biết gì cả, bởi vì hiện tại ý thức của hắn đã không còn ở đây, mà nằm trong thế giới thần hồn.
Nói đến việc này, thì phải kể đến ít phút trước...
Lúc đó, Bối Bối và Đường Nhã còn chưa kịp chạy đến gần hắn, thì bầu trời trong xanh trên đầu hắn đột nhiên trở nên xám xịt, một tiếng sấm nổ ầm vang giữa không trung.
Cùng với đó là uy áp to lớn từ trên trời giáng xuống, khiến cho vạn vật đều trở nên hít thở không thông!
Sau đó, có một luồng khí lưu màu xám, đột nhiên chui vào gáy của Hoắc Vũ Hạo.
Lúc này, trong thế giới thần hồn của hắn, lại có thêm sự xuất hiện của một đạo khí lưu màu xám, cùng với một câu nói đầy ngạo nghễ.
"Tay nắm nhật nguyệt, trích tinh thần ! Thế gian không được, người nào như ta !"
Người đến không ai khác, chính là vong linh t·hiên t·ai Y Lại Khắc Tư, Y lão !
Sau khi thấy Y lão đến, thì Hoắc Vũ Hạo cũng ngay lập tức tiến vào thế giới thần hồn, để xem xét tình hình của ông, nên mới dẫn đến việc hắn từ giả vờ ngất thành ngất thiệt.