Chương 14: ngàn năm hồn hoàn, Đường Nhã đột phá !
Lúc này, tầm nhìn của hai người có thể gọi là, tầm nhìn của thần !
Bối Bối nhìn Mạn Đà La Xà, trong đầu lập tức hiện rõ khoảng cách đôi bên, thậm chí còn có thể thấy rõ những biến hoá nhỏ nhất trên thân thể hồn thú, tất cả mọi thứ đều in rõ trong đầu hắn.
Không những thế, trong phương viên hai trăm mét xung quanh, hắn không cần quan sát, thì tất cả cảnh vật đều hiện lên trong đầu hắn.
Mỗi một biến hoá nhỏ diễn ra, đại não của hắn đều ngay lập tức phát hiện !
Chuyên này...
Bối Bối và Đường Nhã lập tức nghĩ đến Hoắc Vũ Hạo, trong nội tâm kinh hỷ cùng kh·iếp sợ không thôi.
Đây là hồn kỹ của Hoắc tiểu đệ/tiểu Vũ Hạo sao, trên thế gian này thật sự có một hồn kỹ thần kỳ như vậy sao !?
Được loại thần kỹ này trợ giúp, việc đối phó với địch nhân sẽ trở nên vô cùng đơn giản, nhất là với loại hồn thú am hiểu về tốc độ như Mạn Đà La Xà.
Mọi chuyện lúc này đã dễ dàng tính toán hơn, lực công kích của Bối Bối vốn đã rất mạnh, nay được thêm phần phụ trợ này thì đúng là "như hổ mọc thêm cánh".
Lúc này, Hoắc Vũ Hạo biểu cảm và ngữ khí trở nên nghiêm túc, nói.
"Bối đại ca, đây hồn kỹ thứ nhất của ta, thuộc loại hỗ trợ và khống chế toàn cục.
-Ta còn có hồn kỹ thứ hai thuộc loại công kích tinh thần, nên chút nữa ta sẽ thu hút sự chú ý và công kích tinh thần của nó.
-Sau đó, huynh hãy nắm bắt thời cơ, rồi giáng cho nó một đòn mang tính quyết định, được không ?"
Bối Bối nghe vậy, khoé miệng bất giác cong lên, cười nhạt nói.
"Dưới sự trợ giúp của đệ, mà còn không làm được điểm ấy, thì ta đúng là không thể dùng được rồi."
Nói xong, lôi đình trên thân hắn liền trở nên mãnh liệt hơn, khí tức của hắn cũng theo đó mà không ngừng tăng cao.
Hoắc Vũ Hạo bên cạnh thấy vậy, liền cười nhạt gật đầu một cái, rồi trực tiếp vọt lên, chủ động đi công kích Mạn Đà La Xà.
Mạn Đà La Xà thấy vậy cũng không lẫn tránh, mà chủ động nhảy lên phản kích, chỉ là trước khi nó kịp phóng tới gần, thì hồn hoàn thứ hai của Hoắc Vũ Hạo liền sáng lên.
Đệ nhị hồn hoàn, hồn kỹ thứ hai bạch hổ linh nhận !
Ngay lập tức, Mạn Đà La Xà liền bị một đòn công kích vô hình làm trọng thương linh hồn, khiến nó nháy mắt lâm vào trạng thái trì độn.
Lúc này, từ góc nhìn của Bối Bối, sau khi chú ý thấy Mạn Đà La Xà đồng tử tan rã, toàn thân đột nhiên cứng ngắc giữa không trung.
Thì hồn hoàn thứ ba, cũng là ngàn năm hồn hoàn của hắn sáng lên, trong nháy mắt, khí tức cùng lực công kích của hắn liền tăng lên một nửa.
Đây chính là đệ tam hồn kỹ của Bối Bối, lôi đình chi nộ.
Sau đó, hắn liền thi triển thân pháp nháy mắt tiếp cận sau gáy, rồi giáng một đòn công kích mạnh nhất lên Mạn Đà La Xà.
Phần Phật!!!
Một trận lôi đình vang giữa không trung, sau đó là thân ảnh Mạn Đà La Xà, bị Bối Bối giữ c·hặt đ·ầu rắn ấn xuống đất, khí tức suy nhược, nằm im bất động.
"Tiểu Nhã."
Bối Bối khẽ quát một tiếng.
Đường Nhã tất nhiên sẽ không bỏ lỡ cơ hội này, nàng nhanh chóng chạy đến bên cạnh Mạn Đà La Xà.
Sau đó, một thanh phi đao dài chừng nửa xích xuất hiện trên tay nàng, rồi cắm vào miệng con rắn, nhẹ nhàng chấm dứt sinh mệnh của con Mạn Đà La Xà.
Một vòng hồn hoàn màu tím dần dần ngưng tụ, từ t·hi t·hể của con Mạn Đà La Xà ngàn năm kia.
Đường Nhã phấn khích quay sang nhìn Bối Bối.
"Nhanh bắt đầu đi, không ngờ tại bìa Tinh Đấu đại sâm lâm, lại có thể gặp được ngàn năm hồn thú.
-Phẩm chất của hồn thú ở Tinh Đấu đại sâm lâm, đúng là càng lúc càng cao."
Bối Bối khẽ gật đầu với nàng, nói.
Đường Nhã nghe vậy, liền cười hì hì nói.
"Ta cũng không ngờ, mọi chuyện lại thuận lợi như vậy, nhờ hai người giúp ta hộ pháp a."
Vừa dứt lời, nàng liền khoanh chân ngồi cạnh t·hi t·hể con Mạn Đà La Xà, một thứ óng ánh xanh mướt liền xuất hiện trên tay phải của nàng.
Sau đó, nàng khẽ giơ bàn tay trắng nõn lên.
Hồn hoàn màu tím ở trên xác Mạn Đà La Xà nhẹ nhàng bay về phía nàng, rồi di chuyển đến bên cạnh quầng sáng màu xanh trên tay nàng, bắt đầu từ từ dung hợp.
Vẻ tươi cười trên mặt Đường Nhã lúc này cũng biến mất, nàng nghiêm túc tập trung toàn bộ tinh thần, bắt đầu hấp thu hồn hoàn.
Hoắc Vũ Hạo thấy vậy, liền ra vẻ kinh ngạc, nói.
"Võ hồn của Đường tỷ tỷ lại là Lam Ngân Thảo, võ hồn giống với vị thiên tài của Đường Môn truyền kỳ sao ?"
Bối Bối nghe vậy, khẽ gật đầu xác nhận, rồi nói.
"Vạn năm trước, đường chủ Đường Môn đời thứ nhất dựa vào võ hồn Lam Ngân Thảo, đưa Đường Môn l·ên đ·ỉnh cao huy hoàng.
-Nhưng sau đó hắn lại trở thành thần rồi biến mất, khi đó hắn cũng không để lại người nối dõi.
-Cho nên, để kỷ niệm, điều kiện đầu tiên để chọn môn chủ, chính là phải có võ hồn Lam Ngân Thảo.
-Đường Môn cũng gắng sức để bồi dưỡng và đào tạo những hồn sư có võ hồn Lam Ngân Thảo này.
-Đáng tiếc là, sự thật chứng minh, Lam Ngân Thảo không phải là một võ hồn tốt, từ sau người đó đến nay, chưa từng có ai có thể phát huy được uy lực cường đại của nó.
-Tuy vậy, nhưng truyền thống vẫn là truyền thống, không ai có thể thay đổi.
-Tiểu Nhã có võ hồn Lam Ngân Thảo và thiên phú không tồi, hy vọng nàng có thể thay đổi mọi chuyện."
Nói đến đây, hắn như nhớ tới gì đó, liền quay sang nhìn Hoắc Vũ Hạo, ngữ khí tò mò hỏi.
"À đúng rồi, Hoắc tiểu huynh đệ, võ hồn của đệ là đôi mắt, thuộc hệ tinh thần sao ?"
Hoắc Vũ Hạo nghe Bối Bối hỏi, thì gật đầu cười nói.
"Đúng vậy, võ hồn của đệ có tên gọi là Tạo Hoá Thần Đồng, là một loại võ hồn biến dị, mang thuộc tính tinh thần.
-Còn nữa, Bối đại ca, hai ta tốt xấu gì cũng là cùng nhau tác chiến "chiến hữu" nên huynh không cần phải xưng hô với ta khách sáo như vậy đâu.
-Huynh cứ như Đường tỷ tỷ, gọi ta là tiểu Vũ Hạo, hoặc Vũ Hạo đệ đệ là được rồi."
Bối Bối nghe vậy, ngẫm lại thấy cũng đúng, tuy bọn hắn chỉ mới gặp nhau lần đầu, nhưng lại tựa như đã quen nhau rất lâu, khi ở cạnh nhau cũng rất hài hoà, thoải mái.
"Được, vậy sau này ta sẽ gọi đệ là Vũ Hạo đệ đệ vậy."
Bối Bối khẽ gật đầu cười, nói.
Hoắc Vũ Hạo thấy vậy, cũng gật đầu cười đáp lại.
Sau đó, hai người liền đi xung quanh rãi một ít dược vật có thể xua đuổi hồn thú, rồi khoanh chân ngồi xuống, yên lặng hộ pháp cho Đường Nhã.
Thời gian hấp thu ngàn năm hồn hoàn của đa số hồn sư, trên đấu la đại lục là tương đối dài.
Không phải ai cũng có thể như Hoắc Vũ Hạo, chỉ cần thời gian mười phút, đã có thể hấp thu một cái ba mươi vạn năm hồn hoàn.
Trong lúc Đường Nhã hấp thu hồn hoàn, cũng xuất hiện một vài con mười năm và trăm năm hồn thú, nhưng đều bị Bối Bối và Hoắc Vũ Hạo nhẹ nhàng đuổi đi.
Cả quá trình cũng không xuất hiện thêm một con ngàn năm hồn thú nào, có thể xem như là hữu kinh vô hiểm.
"Ha..."
Đường Nhã thở dài một hơi, đôi mắt chậm rãi mở ra, tinh quang quét ngang tứ phía, thực lực và sinh lực đều tăng lên rõ rệt trong thấy.
Trong quá trình tu luyện của một hồn sư, cấp 30 được xem là một cửa ải quan trọng, sau khi vượt qua cửa này thì xem như chân chính bước vào cảnh giới hồn tôn, tương lai bất khả hạn định.
Cũng có rất nhiều hồn sư vì thiên phú không đủ, mà cả đời không thể vượt qua cửa ải 30 cấp này.
"Thành công rồi."
Đường Nhã hưng phấn réo lên, sau đó thúc dục hồn lực, hai hồn hoàn màu vàng, và một hồn hoàn màu tím liền xuất hiện trước mặt nàng.
Nổi bật nhất chính là hồn hoàn màu tím toả ra khí tức cao quý, lúc này thực lực của Đường Nhã cũng tiến vào cấp bậc cao hơn.
Bối Bối mỉm cười, nói.
"Chúc mừng Tiểu Nhã."
Đường Nhã nghe vậy, liền reo lên một tiếng, rồi ôm chầm lấy hắn, nói.
"Cảm ơn ngươi, Bối Bối."
Bối Bối ôm lấy thân thể nàng, trên mặt nở nụ cười chứa vài phần thân thiết, ôn nhu nói.
"Ta đã nói là sẽ giúp ngươi mà, giấc mộng của ngươi nhất định sẽ thành hiện thực."
Đường Nhã nghe vậy, liền nép vào lòng Bối Bối, trong lúc vô tình lại nhớ đến Hoắc Vũ Hạo vẫn còn bên cạnh.