Chương 15: Sử Lai Khắc học viện, dung hợp hồn cốt.
Trong lúc Đường Nhã và Bối Bối đang chìm đắm trong thế giới của hai người, thì Hoắc Vũ Hạo đang cười híp mắt nhìn hai người tú ân ái.
Đường Nhã lúc này mới kịp phản ứng lại, nàng lập tức rời khỏi ngực Bối Bối, hơi xấu hổ nhìn Hoắc Vũ Hạo, khẽ quát.
"Nhìn cái gì, chưa thấy thầy trò yêu nhau sao ?"
Hoắc Vũ Hạo nghe nàng nói vậy, liền dùng ngữ khí trêu chọc nói.
"Trước kia thì quả thật đệ chưa thấy, nhưng bây giờ thì đệ thấy rồi~"
Đường Nhã bị Hoắc Vũ Hạo trêu chọc đến ngượng chín cả mặt, liền húc cùi chỏ vào người Bối Bối, rồi trừng mắt nhìn hắn, ánh mắt của nàng như thể muốn nói, tất cả đều tại ngươi.
Mà Bối Bối thấy vậy, thì trong lòng không khỏi kêu oan, vội vàng ho khan một tiếng, nói.
"Được rồi, đã hấp thu xong hồn hoàn thì chúng ta nhanh chóng rời đi thôi.
-Gần đây, số lượng hồn sư g·ặp n·ạn trong Tinh Đấu đại sâm lâm ngày càng gia tăng !
-Chắc hẳn là do trong này tồn tại khá nhiều ngàn năm hồn thú, nên đi sớm vẫn tốt hơn."
Đường Nhã và Hoắc Vũ Hạo nghe vậy, thì cùng gật đầu nói.
"Đi thôi."
Lúc này, sắc trời đã chập tối, nhưng ở lại qua đêm tại Tinh Đấu đại sâm lâm, cũng không phải là ý kiến hay, nên ba người không quản mệt mỏi, nhanh chóng hướng ra ngoài.
Trong suốt đoạn đường đi, Hoắc Vũ Hạo vẫn luôn phóng thích tinh thần thám trắc, cùng tinh thần cộng hưởng, nhằm đảm bảo cả nhóm an toàn, cùng chủ động tránh né hồn thú.
Một lúc sau, cả nhóm đã trở lại dòng suối nướng cá ban sáng, nơi này cách Tinh Đấu đại sâm lâm mấy chục dặm, căn bản đã không còn nguy hiểm.
Lúc này, Hoắc Vũ Hạo lại đảm nhiệm vai trò đầu bếp, Bối Bối thì đi ra suối bắt cá, còn Đường Nhã thì phụ giúp chuẩn bị gia vị và rau thơm ăn kèm.
Bối Bối sau khi sử dụng lôi đình chi lực và khống hạc cầm long, thì dễ dàng bắt được hơn mười con cá đem về, Hoắc Vũ Hạo cũng nhanh chóng đem cá nướng lên, rồi cả ba cùng ăn cá nướng.
Đường Nhã vô cùng cao hứng, ăn rất nhiều rồi dựa vào gốc đại thụ gần đó th·iếp đi.
Bối Bối thấy vậy thì liền lấy áo ngoài của mình khoác cho nàng, rồi khoanh chân ngồi xuống tu luyện.
Còn Hoắc Vũ Hạo vì đã thảo luận xong, về việc thay phiên gác đêm với Bối Bối, nên đang ngồi điều tức cùng chú ý môi trường xung quanh.
Thời gian chậm rãi trôi qua, thoáng cái màn đêm dần biến mất, thay vào đó là bầu trời trong xanh, xa xa phía đông mặt trời đã ló dạng.
Vào lúc này, Đường Nhã cùng Bối Bối đều riêng phần mình tỉnh lại, rồi tiến về phía mặt trời mọc, mà Hoắc Vũ Hạo thì đã ngồi đó từ trước.
Cả ba người cùng nhau nhìn về hướng đông, nơi mặt trời đang từ từ xuất hiện phía chân trời.
Ẩn trong ánh sáng màu vàng có vài tia màu tím, nếu không có chăm chú quan sát và thị lực kinh người, thì tuyệt đối không thể phát hiện ra được.
Tử khí vừa xuất hiện, thì ba người đã tập trung tinh thần vào nó, thậm chí không còn nghe thấy hơi thở nữa, từ từ hút lấy tử khí kia.
Hai người Đường Nhã và Bối Bối chỉ hút được một ít tử khí vào trong hai mắt, còn Hoắc Vũ Hạo thì hút được mảng lớn tử khí dung nhập vào cơ thể.
Tử khí kia chỉ xuất hiện trong giây lát, khi mặt trời lên cao thêm một chút, thì nó đã hoàn toàn biến mất không thấy gì nữa.
Cả ba người từ từ nhắm mắt lại, đồng thời thở ra một hơi.
Bối Bối và Đường Nhã phun ra một dải khí trắng dài như tơ lụa, hít vào thở ra mấy lần nó mới dần tan biến.
Hoắc Vũ Hạo thì phun ra một mảnh sương vụ màu trắng ngà, nếu để ý kỹ thì có thể thấy một ít màu tím nhạt trong đó.
Đây chính là công hiệu của công pháp mà hắn sáng tạo Hỗn Nguyên Công, công pháp này sẽ giúp người tu luyện có thể cảm ứng, và hấp dẫn lượng lớn tử khí để tu luyện.
Ba người kết thúc tu luyện về sau, thì từ từ mở mắt ra, trong mắt cả ba đều có một tia tử sắc ánh lên rồi biến mất.
"Không nghĩ tới, công pháp tu luyện của đệ, cũng có thể hấp thu tử khí vào buổi sáng để tu luyện nha."
Đường Nhã kinh ngạc nói.
"Lúc đầu, đệ cũng khá bất ngờ khi nghe nói Đường Môn cũng có một công pháp, có thể dùng tử khí để tu luyện.
-Đây cũng là một trong những lý do, khiến đệ chú ý đến tông môn đã từng là đệ nhất đại lục này."
Hoắc Vũ Hạo khẽ gật đầu, nói.
Bối Bối và Đường Nhã nghe vậy, cũng kinh ngạc không kém.
"Vũ Hạo đệ đệ, đệ là người của ẩn thế tông môn sao ?"
Bối Bối nghi vấn hỏi.
Hoắc Vũ Hạo nghe vậy, chỉ im lặng gật đầu xác nhận, không nói gì thêm.
Bối Bối và Đường Nhã thấy thế cũng hiểu ý, không tiếp tục nhấc lên đề tài này nữa.
Sau đó, cả ba cùng nhau làm bữa sáng, ăn sáng xong về sau Đường Nhã liền quay sang hỏi Hoắc Vũ Hạo.
"Tiểu Vũ Hạo, tiếp theo đệ tính làm gì, đã có kế hoạch gì chưa ?"
Hoắc Vũ Hạo biết nàng muốn trả nợ nhân tình cho hắn, liền nói.
"Tiếp theo đệ phải tiến về Sử Lai Khắc học viện để báo danh, còn hai người thì sao ?"
Đường Nhã nghe vậy, liền réo lên hưng phấn.
"Quá tốt rồi, hai chúng ta cũng đang định tiến về Sử Lai Khắc học viện.
-Nếu đệ cũng vậy, thì ba chúng ta có thể tiếp tục cùng đồng hành rồi."
Hoắc Vũ Hạo thấy thế, ngữ khí trêu chọc nói.
"Đường tỷ tỷ, tỷ là mừng vì vẫn có người nướng cá cho tỷ, hay là mừng vì được đi cùng ta vậy ?"
Bối Bối bên cạnh nghe vậy, liền gật đầu đồng tình, nói.
"Theo ta cảm thấy, thì hẳn là vế đầu có khả năng cao hơn."
Đường Nhã bị hai người nói đến ngượng đỏ mặt, trừng mắt nhìn bọn hắn, khẽ quát.
"Là cả hai, cả hai, được chưa ?"
Bối Bối và Hoắc Vũ Hạo thấy nàng như vậy, thì phá lên cười thích thú, sau đó ba người cùng nhau đồng hành tiến về Sử Lai Khắc học viện.
Sử Lại Khắc học viện nằm tại phía tây bắc của Tinh Đấu đại sâm lâm, khoảng cách giữa hai bên cũng không quá xa.
Nhưng ba người vì đảm bảo an toàn, nên đành phải đi đường vòng qua Tinh Đấu đại sâm lâm, lộ trình mất khoảng ngàn dặm.
Tốc độ của ba người cũng không chậm, nên chỉ cần mất chừng hơn hai ngày đi đường, thì đã đi đến trước cửa Sử Lai Khắc học viện.
Đến đây, ba người liền lưu lại phương thức liên lạc, sau đó tách ra hai hướng tiến vào Sử Lai Khắc học viện.
Bối Bối và Đường Nhã vốn là học viên năm ba của học viện, nhưng sau khi đạt đến tam hoàn hồn tôn, thì sẽ thăng lên thành học viên năm tư.
Mà Hoắc Vũ Hạo tuy chỉ mới báo danh nhập học, nhưng do hắn có thân phận đặt biệt, nên cũng không cần phải trải qua phỏng vấn, vẫn có thể trực tiếp tiến vào ngoại viện của Sử Lai Khắc.
Lại một lần nữa, được quay trở về phòng ký túc đầu tiên của hắn và Đường Vũ Đồng, lúc này nên gọi nàng là Vương Đông.
Cảm xúc của hắn cũng không quá dao động, mà chỉ có ký ức của nguyên chủ là dao động mãnh liệt, từng đoạn ký ức như một thước phim dài lần lượt hiện lên, rồi in sâu trong tâm trí hắn.
Lúc này, Hoắc Vũ Hạo có thể cảm nhận rõ ràng, một tia cảm xúc nhỏ bé của nguyên chủ, trong nội tâm hắn thầm nhũ.
Yên tâm, ta sẽ không lặp lại sai lầm cũ, cũng sẽ không để nó xảy ra một lần nào nữa !
Sau một lúc ổn định cảm xúc và ký ức, Hoắc Vũ Hạo liền từ trong nhẫn trữ vật, lấy ra hai khối hồn cốt óng ánh quang mang.
Một khối là băng lam sắc trăm vạn năm đầu hồn cốt, bên trên còn có lam kim đường vân uốn lượn đẹp mắt.
Một khối khác là ám kim sắc ba mươi vạn năm chân trái hồn cốt.
Bởi vì kiếp này hắn đến Sử Lai Khắc học viện sớm hơn hai ngày, nên phải chờ đến hai ngày sau, thì Vương Đông mới đến phòng ký túc này.
Chính vì vậy, nên hắn quyết định trước dung hợp hai khối hồn cốt này.
Hoắc Vũ Hạo khoanh chân ngồi trên giường, ngưng thần tỉnh khí, sau đó bắt đầu dung hợp hồn cốt, khối hồn cốt đầu tiên mà hắn muốn dung hợp là trăm vạn năm đầu hồn cốt.
Đây là khối hồn cốt mà hệ thống ban thưởng, đồng thời cũng là hồn cốt của Thiên Mộng Băng Long, nên tiên thiên cực kỳ phù hợp với hắn.
Thậm chí có thể nói, khối hồn cốt này là thiên sinh dành riêng cho hắn cũng không ngoa !