Sau khi Hoắc Vũ Hạo bước qua đại môn kia, thì xuất hiện trên đỉnh của một ngọn núi cao.
Lúc này, đối diện hắn là một con cửu vĩ hồ ly, có thân hình to lớn gấp bốn lần một người trưởng thành, toàn thân trắng như tuyết, mắt hồ quyến rũ, đồng tử hai màu tím và hồng.
Trên thân toả ra khí chất ung dung cao quý, dáng nằm lười biếng, đôi mắt khép hờ nhìn Hoắc Vũ Hạo, lạnh nhạt nói.
"Ba vạn năm rồi, đã ba vạn năm trôi qua kể từ khi tên nhân loại kia đến đây.
-Ngươi có muốn biết kết cục của hắn là gì không, nhân loại ?"
Hoắc Vũ Hạo nghe vậy, khẽ lắc đầu, lạnh nhạt nói.
"Thay vì hỏi ta có muốn biết kết cục của tên kia hay không, thì ngươi nên hỏi ta kết cục của ngươi là gì ?"
Vạn Hoá Yêu Hồ nghe hắn nói vậy, thì phá lên cười, lạnh giọng quát.
"Không thể phủ nhận, ngươi là tên nhân loại kiêu ngạo nhất mà ta từng gặp, vậy mà lại dám phát ngôn muốn g·iết c·hết ta.
-Nhưng mà, muốn g·iết ta thì không phải chỉ dựa vào chút công phu miệng lưỡi là được, mà còn phải xem thực lực của ngươi có được hay không !"
Nói xong, khí tức trên người nó lập tức tăng cao, chín cái đuôi lười biếng trên đất cũng bắt đầu uyển chuyển ve vẩy, trên ba chiếc đuôi chính giữa còn có kim văn lấp lánh.
Hoắc Vũ Hạo thấy vậy, cũng không cam chịu yếu thế, hai mắt đóng mở, đồng tử lam sắc hoá thành huyết sắc, khí tức toàn thân bắt đầu tăng mạnh.
Hai cái hồn hoàn, một hoàng kim, một huyết hồng liền xuất hiện trên thân hắn, sau đó tỏa ra nồng đậm huyết hồng quang mang, cùng với cực kỳ cường đại uy áp !
"Bây giờ! ngươi vẫn cảm thấy ta rất kiêu ngạo ?"
Hoắc Vũ Hạo lạnh lùng nói.
Vạn Hoá Yêu Hồ bị uy áp của hắn, trấn áp nằm im trên đất, biểu cảm kh·iếp sợ, ngữ khí run rẩy nói.
"Không thể nào! cổ khí tức này, nhân loại ngươi rốt cục là ai !?"
Hoắc Vũ Hạo không trả lời câu hỏi của nó, mà chỉ lạnh nhạt nói.
"Ta cho ngươi hai sự lựa chọn, một là làm hồn linh của ta, hai là làm hồn hoàn của ta, ngươi chọn đi."
Vạn Hoá Yêu Hồ nghe vậy liền tức giận quát.
"Đừng có mà tự mãn nhân loại, thực lực của ngươi mạnh hơn ta thì sao, hươu c·hết vào tay ai vẫn chưa biết đâu !"
Nói xong, toàn thân nó liền toả ra khủng bố tinh thần lực lượng, hai mắt nó loé sáng nhìn chăm chú vào Hoắc Vũ Hạo.
Ngay lập tức, một cổ cường đại tinh thần lực lượng công kích, trực tiếp đánh thẳng vào mi tâm của hắn.
Mà Hoắc Vũ Hạo đối với việc này, chỉ tỏ vẻ không quan tâm, mặc kệ cho đòn công kích kia đánh lên người mình.
Hành động này của hắn, cũng khiến Vạn Hoá Yêu Hồ hiểu nhầm rằng một kích của nó đã đắc thủ, nên rất đắc ý.
Ngay sau đó, trong thế giới thần hồn của Hoắc Vũ Hạo, liền xuất hiện thêm một vị khách không mời.
"Nhân loại ngu xuẩn, dù cho thực lực của ngươi có cường đại hơn thì sao chứ, chỉ cần lực lượng linh hồn của ngươi yếu nhược.
-Thì đứng trước mặt ta, ngươi chẳng là cái thá gì cả !"
Vạn Hoá Yêu Hồ chân linh cười đắc ý, nói.
"Ồ, thật vậy sao ?"
Bỗng nhiên thanh âm lạnh lùng của Hoắc Vũ Hạo vang lên, làm cắt đứt dòng suy nghĩ của nó.
Lúc này, Vạn Hoá Yêu Hồ mới ý thức được, hành động tự cho là thông minh của bản thân, thực tế lại ngu xuẩn đến mức độ nào !
Chỉ thấy, đối diện nó lúc này là ba đạo quang trụ to lớn, lam kim, cửu sắc, và xám xịt, tản mát ra vô tận uy áp cùng cực hạn khủng bố khí tức.
Nhưng điều làm nó càng thêm kh·iếp sợ chính là, ba đạo khí tức này khiến nó vô tình nhớ lại sự ra đời của một tồn tại chí cao vô thượng, thần !
Đứng trước ba đạo tồn tại hư hư thực thực đạt tới cấp bậc thần này, khiến nó thật sâu cảm thấy bản thân cực kỳ nhỏ bé, cùng bất lực phản kháng.
Loại cảm giác này, cả đời nó cũng không thể nào nhận lầm hay quên đi được, đó là cảm giác kính sợ từ tận đấy lòng, sinh ra từ sự chênh lệch tầng cấp sinh mệnh.
Hơn hai vạn năm trước, khi đó nó chỉ mới vượt qua ba mươi vạn năm đại kiếp, thì vô tình được chứng kiến sự khai sinh của một vị thần !
Cái loại cảm giác nháy mắt phi thăng, cùng vô hạn khủng bố kia đến nay vẫn luôn khắc sâu trong tâm trí nó, lần đầu tiên nó nhận thức được sự nhỏ bé và yếu đuối của bản thân.
Ngày hôm nay, chính lúc này, tồn tại trước mắt lại mang đến cho nó cảm giác khủng bố, cùng sự sợ hãi của hơn hai vạn năm trước, thậm chí còn khủng kh·iếp hơn cả thế !
"Ngài... là thần !?"
Vạn Hoá Yêu Hồ biểu cảm kh·iếp sợ, ngữ khí run rẩy nói.
"Trước kia vốn là, hiện tại thì ta đang trùng tu."
Hoắc Vũ Hạo lạnh nhạt nói.
Tuy hắn chỉ nói một câu ngắn gọn, nhưng trong đầu Vạn Hoá Yêu Hồ, lại tự động não bổ ra hàng loạt các loại kịch bản cẩu huyết.
Sau một lúc tự mình não bổ cùng suy ngẫm, thì nó lấy hết can đảm, hỏi Hoắc Vũ Hạo về sự khác biệt giữa hai lựa chọn mà hắn đưa ra trước đó.
Hoắc Vũ Hạo nghe vậy, thần tâm khẽ động, một bản khế ước được hình thành từ linh hồn chi lực, liền xuất hiện trước mặt Vạn Hoá Yêu Hồ.
Đọc xong toàn bộ khế ước về sau, Vạn Hoá Yêu Hồ không khỏi mừng rỡ như điên, tuy rằng đây là một khế ước chủ tớ.
Nhưng lại không có quá nhiều sự ước thúc cùng hạn chế, mà cho dù có đi chăng nữa, thì nó căn bản cũng không có sự lựa chọn nào khác.
Hơn nữa, điều khiến nó cảm thấy mừng rỡ là trong điều ước có ghi rõ, sau khi nó trở thành hồn linh và phụ tá Hoắc Vũ Hạo trở lại thành thần.
Sự tồn tại của nó cũng sẽ trở thành thần linh, cùng phi thăng lên thần giới với Hoắc Vũ Hạo, nói cách khác, đây chính là nằm im thành thần trong truyền thuyết !
Làm rõ những điểm này về sau, Vạn Hoá Yêu Hồ liền không chút do dự chọn hiến tế bản thân, để trở thành hồn linh cho Hoắc Vũ Hạo.
Bởi vì là chủ động hiến tế, nên quá trình hấp thu hồn hoàn diễn ra rất nhanh chóng và thuận lợi.
Hơn mười phút qua đi về sau, một cái hồn hoàn huyết hồng sắc bên trên còn có ba đạo kim văn, liền xuất hiện trên thân Hoắc Vũ Hạo.
Trong thế giới thần hồn của hắn, lại xuất hiện thêm một đạo mỹ lệ thân ảnh, tuyệt thế dung nhan, làn da trắng hồng, dáng người quyến rũ, sau hông còn có chín cái đuôi trắng như tuyết.
Hai mắt to tròn, một cặp đồng tử có hai màu khác biệt, bên trái tử sắc, bên phải hồng sắc, long mi cong dài, môi đỏ mọng nước, dưới khoé mắt là một nốt ruồi lệ tinh xảo.
Tóc trắng như tuyết, xoả dài qua hông, trên thân mặc một bộ kimono màu trắng, bên trên có thêu hoa văn tinh mỹ, phần trên hơi mở để lộ xương quai xanh, và một phần vòng ngực đầy đặn của nàng.
Hoắc Vũ Hạo gặp nàng về sau, cũng không khỏi ngây người trong phút chốc.
"Th·iếp thân, Thanh Khâu Mị Cơ, xin bái tạ vĩ đại thần minh đại nhân."
Vạn Hoá Yêu Hồ ngữ khí cung kính, thanh âm quyến rũ, nói.
"Sau này xưng hô ta là chủ thưởng, còn ta sẽ gọi ngươi là Mị Cơ, có ý kiến ?"
Hoắc Vũ Hạo ngữ khí không cho phép từ chối, nói.
"Th·iếp thân, xin tuân theo chủ thượng."
Vạn Hoá Yêu Hồ, Mị Cơ cung kính nói.
Trao đổi thêm vài thứ với nàng về sau, thì ý thức của Hoắc Vũ Hạo cũng trở về cơ thể, bắt đầu kiểm tra thu hoạch.
Mị Cơ sau khi hiến tế, thì mang lại cho hắn một cái ba mươi vạn năm, đệ tam hồn hoàn, cùng một khối ngoại phụ hồn cốt thuộc loại đôi mắt, yêu hồ mị nhãn.
Mà hồn hoàn và hồn cốt này, cũng mang đến cho hắn thêm bốn hồn kỹ là.
Hồn hoàn kỹ năng:
Thiên biến vạn hoá: có thể biến hoá thành vạn vật mà ký chủ mong muốn.
-Độ chân thực dựa theo mức độ hiểu rõ của ký chủ đối với vật, hay đối tượng muốn huyễn hoá.
Hư hoá: khiến bản thân hoá thành thực thể tinh thần, bỏ qua công kích vật lý, toàn thuộc tính tinh thần tăng 50%.
-Thời gian duy trì tùy thuộc vào tinh thần lực của ký chủ.
Hồn cốt kỹ năng:
Nh·iếp tâm đoạt phách: có thể c·ướp đoạt, khống chế tư duy của kẻ địch.
Mị nhãn: bỏ qua giới tính, một ánh mắt mị hoặc chúng sinh.