Chương 18: Cốt Linh Yêu Hoả, Huyền Băng Phượng Hoàng.
Hoắc Vũ Hạo tuy đã biết trước về hồn kỹ sẽ nhận được, nhưng đạt về sau thì vẫn cảm thán không thôi.
Nhất là hồn kỹ mị nhãn, đây là một kỹ năng sở hữu lực lượng dính dáng đến quy tắc, nên không một từ ngữ nào có thể giải thích rõ ràng được.
Cho dù là Hoắc Vũ Hạo nhận được về sau, cũng phải mất thời gian đi tìm hiểu, và khai phá tiềm lực của kỹ năng này.
Lần thu hoạch này, Hoắc Vũ Hạo không chỉ nhận được đệ tam hồn hoàn, cùng ngoại phụ hồn cốt, mà hắn còn ngưng tụ thành công một viên tinh thần hạch.
Tinh thần chi lực của hắn, sau khi nhận được lực lượng hiến tế của Vạn Hoá Yêu Hồ tẩm bổ, thì toàn thuộc tính đề thăng thêm 30% đồng thời đột phá đến cấp bậc hữu hình hữu chất.
Đã đạt đủ điều kiện để ngưng tụ hồn hạch, nên việc ngưng tụ tinh thần hạch diễn ra thuận lợi, như nước chảy thành sông.
Trải qua một canh giờ để cũng cố tu vi, và lực lượng của bản thân về sau, Hoắc Vũ Hạo liền đi tìm mục tiêu tiếp theo, mười vạn năm hồn thú Cốt Linh Yêu Hoả.
Lần này, bước qua đại môn màu băng lam về sau, thì Hoắc Vũ Hạo xuất hiện trên một lục địa trắng xoá.
Xung quanh hắn chỉ có băng và tuyết, cùng từng trận tuyết phong cuồng bạo đang không ngừng gào thét.
Đối diện hắn là một đám hoả diễm màu trắng tuyết, đang trôi lơ lửng giữa không trung, nếu không chăm chú nhìn kỹ, thì không thể nào nhìn thấy nó giữa hoàn cảnh tuyết trắng xoá này.
Đó là mười vạn năm Cốt Linh Yêu Hoả, thiên địa chi linh, sở hữu cực chí chi băng, cùng cực chí chi hoả lực lượng !
Nhưng vì nó được sinh ra từ giữa thiên địa, nên tiên thiên linh trí khiếm khuyết, dẫn đến việc phải tu luyện đến mười vạn năm về sau, thì mới sinh ra một linh trí.
Đây cũng là lý do chính khiến Hoắc Vũ Hạo lựa chọn nó với mười vạn năm tu vi, đơn giản là vì lúc này đối phương rất dễ lừa dối.
Đúng vậy !
Hoắc Vũ Hạo chính là định lắc lư Cốt Linh Yêu Hoả đi theo hắn, so với việc phải đánh đánh g·iết g·iết, thì hắn vẫn thích thuyết phục người khác đi theo mình hơn.
Lúc này, Cốt Linh Yêu Hoả mang theo nồng đậm hiếu kỳ, bay nhảy xung quanh vị khách lạ mặt này.
Hoắc Vũ Hạo cảm nhận được, có sự biến hoá trong tâm tình của nó, nhưng đó chỉ là một dao động cảm xúc nhỏ bé và sự hiếu kỳ đơn thuần.
"Xin chào sinh vật nhỏ, ngươi có muốn đi theo ta không ?"
Hoắc Vũ Hạo âm thầm kích hoạt võ hồn Băng Phách Long Vương, ôn nhu cười nói.
Cốt Linh Yêu Hoả vì mới sinh ra linh trí không lâu, lại lâu ngày cô độc một mình giữa thiên địa chỉ có tuyết trắng xoá, không khỏi sinh ra cảm giác cô đơn và lạc lõng.
Nên khi tiếp xúc với lực lượng cực chí chi băng tinh thuần, trên người Hoắc Vũ Hạo về sau, thì liền cảm nhận được sự cộng hưởng và cảm giác thân cận, khiến nó mừng rỡ không thôi.
Hoắc Vũ Hạo thấy thời cơ chín mùi, liền dùng tinh thần lực dụ dỗ, khụ khụ, là dẫn dắt Cốt Linh Yêu Hoả tiến hành nghi thức hiến tế.
Mà Cốt Linh Yêu Hoả vì cảm giác thân cận trên người Hoắc Vũ Hạo, nên cũng không nghi ngờ gì mà làm theo chỉ dẫn của hắn.
Hơn năm phút sau, quá trình hiến tế cũng hoàn tất, một cái hồn hoàn huyết hồng sắc, bên trên còn phủ đầy đường vân bạch sắc, liền xuất hiện trên thân Hoắc Vũ Hạo.
Cốt Linh Yêu Hoả hiến tế về sau, ngoài mang cho hắn một cái hồn hoàn, còn có một khối ngoại phụ hồn cốt đặc biệt.
Đó là một viên Cốt Linh Yêu Hoả đan, dung hợp về sau thì liền xuất hiện trong đan điền của hắn, hồn cốt này tuy không sở hữu hồn kỹ.
Nhưng lại mang đến cho Hoắc Vũ Hạo, thêm hai loại tăng phúc là: vạn độc bất xâm, và vạn tà bất nhập.
Ngoài ra viên yêu đan này, còn thời khắc tại trắc lọc hồn lực trong đan điền của hắn, khiến nó trở nên càng thêm tinh thuần và rắn hoá.
Hai hồn kỹ mà Cốt Linh Yêu Hoả ban cho Hoắc Vũ Hạo là:
Cốt linh lãnh hoả: triệu hồi một đoàn hoả diễm bạch sắc, mang theo cực chí chi băng, và cực chí chi hoả lực lượng.
Hàn diễm bạo liệt: trong nháy mắt, khiến nhiệt độ trong phạm vi 500 mét xung quanh tăng lên/hạ xuống, sau đó co rúc lại, từ đó dẫn p·hát n·ổ tung.
Kiểm tra thu hoạch cùng cũng cố tu vi về sau, thì Hoắc Vũ Hạo lại tìm đến mục tiêu tiếp theo, với trình độ cơ thể của hắn hiện tại, chỉ cần hấp thu hồn hoàn dưới bốn mươi vạn năm.
Thì không cần phải tốn thời gian thích ứng cùng luyện hoá nữa, mà có thể tùy ý tiếp tục hấp thu hồn hoàn.
Hoắc Vũ Hạo ý niệm vừa động, thì đã xuất hiện trước cửa một hang động băng to lớn.
Ngay khi hắn vừa xuất hiện, thì một đầu băng Phượng từ trong hang động phi tốc bay ra.
Sau đó, nó lượn một vòng đẹp mắt trên không trung, rồi giang đôi cánh rộng lớn của bản thân ra, làm hành động vũ mạnh về phía Hoắc Vũ Hạo.
Ngay lập tức, vô số chiếc lông vũ sắc bén như dao, liền bao trùm và công kích lấy hắn.
Hoắc Vũ Hạo thấy vậy, liền kích hoạt võ hồn, tay phải của hắn nháy mắt hoá thành một cái long thủ, bị phủ kín bởi một lớp vảy màu băng lam tuyệt đẹp.
Võ hồn Băng Phách Long Vương: tại băng tuyết lĩnh vực, toàn thuộc tính đề thăng 50% miễn nhiễm hàn khí, miễn nhiễm hoả khí.
Lúc này, hồn hoàn huyết hồng sắc trên long thủ băng lam của Hoắc Vũ Hạo sáng lên.
Một đạo hoả diễm bạch sắc liền xuất hiện trên tay hắn, sau đó bị hắn vung về phía vô số lông vũ đang công kích tới kia.
Phực! Phực! Xì! Xì!
Một trận liệt hoả vang lên giữa không trung, chỗ lông vũ kia vừa tiếp xúc với bạch sắc hoả diễm, thì đã bị thiêu đốt thành hơi nước, tan biến giữa thiên địa.
Băng Phượng thấy cảnh này, liền biết bản thân đã gặp phải đối thủ khó chơi, thì vỗ cánh bay lên cao thiên, ý muốn kéo dài khoảng cách giữa nó và Hoắc Vũ Hạo.
Mà Hoắc Vũ Hạo sao có thể để nó dễ dàng đạt được mục đích, chỉ thấy trên trán hắn nhô lên hai cái sừng rồng nhỏ băng lam sắc.
Sau đó một luồng cực kỳ cường đại tinh thần lực, từ mi hắn phóng về phía con Băng Phượng kia.
Đây chính là đầu hồn cốt kỹ năng, băng niệm xung kích !
Ó...!
Băng Phượng đang bay lên cao, thì đột nhiên phát ra một tiếng kêu thảm thiết, linh hồn trong nháy mắt bị trọng thương, tư duy trì trệ dẫn đến việc mất thăng bằng rơi xuống đất.
Mặc dù bản thân đã lâm vào tình thế bất lợi, nhưng tốt xấu gì nó cũng có hai mươi vạn năm tu vi, nên đâu có dễ dàng đối phó như vậy.
Chỉ thấy nó há to miệng phượng, ngưng tụ toàn bộ lực lượng thành một trùm sáng, chuẩn bị ăn thua đủ với Hoắc Vũ Hạo đang tụ lực đợi nó dưới mặt đất kia.
Hoắc Vũ Hạo thấy vậy, liền biết rõ ý đồ của nó, hắn khẽ giơ tay về phía con Băng Phượng đang rơi xuống kia, hồn hoàn huyết hồng sắc trên tay lại sáng lên.
Ngay lập tức, nhiệt độ xung quanh 500 mét liền trở nên cực hạn thăng hoa, khiến băng tuyết 500 mét xung quanh hắn bốc hơi trong nháy mắt.
Sau đó, một đoàn cực kỳ khủng bố bạch sắc hoả diễm, bị áp súc đến cực hạn liền xuất hiện trên long trảo của Hoắc Vũ Hạo.
"Hàn diễm bạo liệt !"
Hoắc Vũ Hạo lạnh giọng quát một tiếng, sau đó phóng đoàn bạch sắc hỏa diễm trên tay, về phía con Băng Phượng kia.
Boom!!! Ầm!!! Ầm!!!
Ngày lập tức, đoàn bạch sắc hoả diễm kia liền tiếp cận Băng Phượng với tốc độ ánh sáng, khiến nó không kịp trở tay, mà bị nổ c·hết bất đắc kỳ tử !
Trước khi v·ụ n·ổ diễn ra...
Chỉ thấy bạch sắc hoả diễm nháy mắt áp sát rồi bao trùm, và nuốt chửng thân ảnh Băng Phượng trong sự ngỡ ngàng tột độ của nó, sau đó bạo liệt giữa không trung.
Sau khi v·ụ n·ổ tán đi, một cái hồn hoàn huyết hồng sắc, cùng một cặp cánh phượng hoàng, liền xuất hiện bên trong vùng phế tích kia.
Mà Hoắc Vũ Hạo phóng đại chiêu về sau, liền ngã quỵ xuống thở dốc, một chiêu bạo tạc vừa rồi đã sử dụng hết toàn bộ lực lượng, mà Cốt Linh Yêu Hoả hiến tế cho hắn.
Nếu không với thực lực và tu vi hiện nay của hắn, thì còn lâu mới có thể thi triển ra một kích khủng bố như thế.