Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 19: Ám Ma Tà Thần Hổ, Ngân Nguyệt Lang Vương.
"Không nghĩ tới, hồn kỹ bạo tạc này lại có lực sát thương, cùng tiêu hao khủng bố như vậy."
Hoắc Vũ Hạo vừa thở từng hơi khó nhọc, vừa nói.
Nói xong, hắn liền lấy ra vài viên đan dược bỏ vào miệng, sau đó khoanh chân ngồi trên đất, bắt đầu điều tức.
Hơn mười phút qua đi, cái cảm giác mệt mỏi, cùng bị móc rỗng hết sức lực của hắn cũng dần biến mất.
Hoắc Vũ Hạo tiến đến bên cạnh vòng hồn hoàn huyết hồng sắc, cùng ngoại phụ hồn cốt huyền băng phương dực kia.
"Lại là ngoại phụ hồn cốt sao ?"
Hoắc Vũ Hạo lẩm bẩm nói.
Đây là lần ba hắn liệp sát hồn thú mà hệ thống ban thưởng, cũng là lần thứ ba hắn nhận được ngoại phụ hồn cốt, nên không khỏi có chút nghi hoặc về việc này.
Suy ngẫm một chút về sau, Hoắc Vũ Hạo vẫn quyết định trước tiên hấp thu hồn hoàn, cùng dung hợp hồn cốt đã, mọi việc còn lại tính sao.
Lần này, có kinh nghiệm từ lần hấp thu hồn hoàn của U Minh Bạch Hổ trước đó, nên Hoắc Vũ Hạo không lập tức hấp thu hồn hoàn.
Mà trực tiếp sự dụng lực lượng chấn nh·iếp, rồi mới bắt hấp thu hồn hoàn, cùng dung hợp hồn cốt.
Sự thật chứng minh là cách làm này của hắn vô cùng chính xác, bởi quá trình hấp thu hồn hoàn, cùng dung hợp hồn cốt sau đó diễn ra rất nhanh chóng và thuận lợi.
Hấp thu hồn hoàn cùng dung hợp hồn cốt về sau, Hoắc Vũ Hạo lại đạt được thêm ba hồn kỹ là:
Hồn hoàn kỹ năng.
Huyền băng nộ: ngưng tụ huyền băng chi lực, bắn ra tia sáng có thể đóng băng vạn vật.
Huyền Băng Phượng Hoàng: triệu hồi một đầu Băng Phượng công kích địch nhân.
Hồn cốt kỹ năng.
Băng phượng linh vũ: có thể phóng ra vô số lông vũ sắc bén từ phượng dực, để công kích địch nhân.
Điều đáng nói là trong quá trình dung hợp hồn cốt, trong thế giới thần hồn của Hoắc Vũ Hạo, lại xuất hiện thêm một khách không mời mà tới.
Đó là tàn hồn của con Huyền Băng Phượng Hoàng kia.
Không thể không thừa nhận, mười vạn năm trở lên hồn thú, đúng là rất khó g·iết c·hết hoàn toàn.
Huyền Băng Phượng Hoàng trước khi bị nổ c·hết, thì nó đã phân ra một tia tàn hồn, sau đó trú vào hai cánh, chờ đợi thời cơ đoạt xá trọng sinh.
Nhưng gặp phải Hoắc Vũ Hạo, thì mọi âm mưu của nó đều xem như đổ sông đổ biển, căn bản là không có tác dụng, một chút cũng không !
"Ngươi có nghĩ xong kết cục cho mình chưa ?"
Hoắc Vũ Hạo ý thức tiến vào thế giới thần hồn, lạnh lùng nói.
"Đại thần tha mạng, đại thần tha cho ta đi, ta nguyện ý làm nô bộc trung thành của ngài, tuyệt đối trung tâm, không dám hai lòng, chỉ cầu đại thần tha cho ta một con đường sống."
Huyền Băng Phượng Hoàng biểu cảm kh·iếp sợ, ngữ khí cầu xin, nói.
Nói rồi, nó liền biến hoá thành nhân hình, phịch một tiếng quỳ xuống, khấu đầu trước Hoắc Vũ Hạo, thân thể run rẩy không ngừng, môi hôi tuôn ra như mưa.
Lúc này, trong thâm tâm nó tràn ngập sự hối hận, cùng bất lực, và cực hạn kh·iếp sợ, thậm chí nó còn sinh ra ý nghĩ muốn g·iết c·hết chính mình của lúc trước.
Chỉ là hai mươi vạn năm phàm thú, lại dám thách thức một tôn thần minh, đây có khác nào tự tìm đường c·hết đâu, đúng là ngu xuẩn đến cực độ, có c·hết cũng đáng đời mà !
"Đứng lên rồi nói."
Hoắc Vũ Hạo biểu cảm lạnh nhạt, ngữ khí ra lệnh, nói.
Huyền Băng Phượng Hoàng lúc này mới dám đứng dậy, thận trọng chiêm ngưỡng tôn vinh của đối phương.
Cũng vào lúc này, Hoắc Vũ Hạo mới thấy rõ chân dung hình dáng của nó.
Lại là một vị tuyệt sắc giai nhân, đầy đầu tóc lam, xỏa dài đến hông, trên trán còn có tiêu ký hình lông vũ huyền ảo, càng làm tôn lên vẻ đẹp của nàng.
Dáng người thướt tha uyển chuyển, cặp mắt phượng to tròn quyến rũ, đôi môi đỏ mọng nước, nhìn qua khiến người ta vô thức muốn cắn một miếng.
"Bây giờ, đặt trước mặt ngươi có hai lựa chọn.
-Một là bị ta tại chỗ chụp c·hết."
Lời này vừa ra, thân thể Huyền Băng Phượng Hoàng không nhịn được run rẩy kịch liệt, nhưng nó vẫn cố giữ được trấn tỉnh.
"Xin hỏi đại thần, vậy lựa chọn thứ hai là ?"
"Lựa chọn thứ hai là trở thành nô bộc của ta, để ta gieo xuống nô ấn."
Hoắc Vũ Hạo lạnh lùng nói.
Huyền Băng Phượng Hoàng nghe vậy, không dám do dự, lập tức chọn lựa chọn thứ hai, sợ nếu nó chậm thêm một giây thì Hoắc Vũ Hạo sẽ đổi ý, tại chỗ chụp c·hết nó.
Hoắc Vũ Hạo thấy vậy, liền hài lòng gật đầu một cái, sau đó tại chỗ ký khế ước chủ tớ, cùng hạ xuống nô ấn, rồi mới giúp nó trở thành hồn linh của hắn.
"Phượng Dao, xin cảm tạ chủ nhân khai ân."
Huyền Băng Phượng Hoàng cúi thấp người, ngữ khí cung kính nói.
Hoắc Vũ Hạo thấy vậy chỉ khẽ gật đầu không nói gì.
Sau đó, hắn giao phó cho Mị Cơ đến giải thích quy tắc cho Phượng Dao, rồi nhanh chóng đi tìm kiếm mục tiêu tiếp theo.
Lần này, sau khi bước qua đại môn, thì hắn liền xuất hiện trong một khu rừng rậm rạp.
Đối diện hắn là một con bạch hổ to lớn, đang thời khắc bảo trì cảnh giác nhìn chằm chằm vào hắn.
Hai bên cứ bảo trì tình thế cảnh giác hơn một phút, thì liền bắt đầu phát động công kích lẫn nhau.
Hoắc Vũ Hạo với thực lực hiện tại, thì việc giải quyết một con mười vạn năm tu vi hồn thú là rất dễ dàng, mà hắn cũng không có ý định dây dưa với Ám Ma Tà Thần Hổ.
Chỉ thấy, hai mắt hắn hóa thành huyết hồng sắc, sau đó ba cái hồn hoàn, một hoàng kim, hai đỏ, liền xuất hiện trên thân hắn.
Sau đó ba cái hồn hoàn lần lượt loé sáng lên, từng chiêu khủng bố hồn kỹ liền được Hoắc Vũ Hạo thi triển ra.
Đệ nhất hồn hoàn tam đại hồn kỹ + đệ nhị hồn hoàn bạch hổ linh nhận.
Ám Ma Tà Thần Hổ bị tứ đại thần kỹ công kích về sau, thì linh hồn lập tức bị trọng thương, tư duy trì trệ, hai mắt trở nên vô hồn, cơ thể ầm vang ngã xuống đất.
Toàn bộ cuộc chiến chỉ diễn ra trong chưa đầy một phút, thì Ám Ma Tà Thần Hổ đã bị Hoắc Vũ Hạo đánh thành trọng thương, chỉ còn lại một hơi tàn.
Điều đáng nói là, trong suốt quá trình chiến đấu, nó còn chưa kịp thăm dò hay công kích đối thủ, thì không hiểu sao liền bị trọng thương gần c·hết.
Hoắc Vũ Hạo đi tới bên cạnh Ám Ma Tà Thần Hổ, hắn khẽ giơ tay phải lên, bàn tay hắn liền hoá thành sắc bén hổ trảo, bên ngoài còn được bao bọc bởi một lớp quang mang kim sắc.
Sau đó, hắn thẳng tay đâm vào tâm mạch của con bạch hổ, nhẹ nhàng kết liễu sinh mệnh của con Ám Ma Tà Thần Hổ mười vạn năm kia.
Một cái hồn hoàn huyết hồng sắc, dần ngưng tụ trên t·hi t·hể của Ám Ma Tà Thần Hổ, kèm theo đó là một khối mười vạn năm chân trái hồn cốt.
Hơn năm phút sau, Hoắc Vũ Hạo thuận lợi hấp thu hồn hoàn, đồng thời nhận được một cái biến dị hồn kỹ (bạch hổ canh kim chướng) là hồn kỹ biến dị từ (bạch hổ hộ thân chướng).
Tuy chỉ nhận được một hồn kỹ, nhưng nó là bản kết hợp giữa hai hồn kỹ mà Ám Ma Tà Thần Hổ mang lại, cùng với tự thân năng lực của võ hồn Thần Ma Bạch Hổ biến dị mà thành.
Còn về phần khối hồn cốt kia, thì bởi vì Hoắc Vũ Hạo đã dung hợp một khối chân trái hồn cốt từ trước, nên hắn tạm thời đem nó cất đi, để sau này cần thì lấy ra sử dụng.
Làm xong hết thảy về sau, Hoắc Vũ Hạo lại tiếp tục lên đường tìm kiếm mục tiêu kế tiếp.
Lần này, hắn xuất hiện trên một mảnh thảo nguyên xanh tốt, và phải đối mặt với một đàn yêu lang hơn bốn mươi con.
Đứng đầu là một con yêu lang có bộ lông ngân sắc, trên trán nó có tiêu ký hình khuyết nguyệt, và thể hình to lớn gấp đôi mấy con yêu khác.
Nó chính là hai mươi vạn năm Ngân Nguyệt Lang Vương.
Lúc này, Hoắc Vũ Hạo chủ động công kích, đôi mắt biến hoá, trên trán nhô lên sừng rồng băng lam sắc, khủng bố tinh thần lực nháy mắt bao phủ toàn trường.
Trăm vạn năm hồn hoàn tam đại hồn kỹ + trăm vạn năm hồn cốt kỹ năng băng niệm xung kích.
Ngân Nguyệt Lang Vương và bày yêu lang không kịp phòng bị, toàn thể trúng chiêu về sau, thì liền đứng im bất động, tư duy cũng trở nên trì độn.
Thậm chí có một số con trong đàn do tu vi yếu kém, nên trúng chiêu về sau liền c·hết ngay tại chỗ !