Chương 22: gặp lại cố nhân, Vương Đông cùng Chu Y
Tại kích hoạt võ hồn về sau, hai cái hồn hoàn, một vàng, một tím, nháy mắt liền xuất hiện trên thân Vương Đông.
Lúc này, tại một góc đại thụ gần đó, một vị lão giả đang nằm thảnh thơi phơi nắng, cảm nhận được hồn hoàn khí tức của nàng về sau, trong mắt thoáng qua một tia kinh ngạc.
Vị lão giả này chính là 99 cấp cực hạn đấu la, phong hào Long Thần đấu la Mục Ân, đệ nhất cường giả của Sử Lai Khắc học viện.
Đối diện nàng, Hoắc Vũ Hạo thấy vậy, liền cười nhạt một tiếng, sau đó cũng phóng thích tự thân võ hồn cùng hồn hoàn.
Chỉ thấy hai mắt của hắn loé sáng lên, sau đó hai cái hồn hoàn cũng một vàng, một tím, liền xuất hiện trên thân Hoắc Vũ Hạo.
Điều khác biệt duy nhất là khí tức hồn hoàn của hắn, cường đại hơn một chút so với hồn hoàn của Vương Đông.
Đối diện Vương Đông, và Mục lão gần đó thấy vậy, biểu cảm liền trở nên kinh ngạc không thôi.
Cảm nhận được khí tức hồn hoàn của Hoắc Vũ Hạo, cường đại hơn một chút so với mình, khiến tâm lý của Vương Đông thụ đã kích không nhẹ.
Nhưng không chỉ có thế, mọi thứ chỉ vừa mới bắt đầu, còn có điều kinh hỷ đến mức kinh hãi, đang chờ nàng ở phía sau.
Lúc này, trên thân Hoắc Vũ Hạo lại xuất hiện thêm một cái hồn hoàn màu đen nữa, khí tức mà nó toả ra gây nên áp lực không nhỏ cho Vương Đông !
Cảm nhận rõ ràng áp lực vô hình trên thân, cùng khung cảnh khó tin ngay trước mắt, biểu cảm của Vương Đông 'xoát' cái liền trắng bệch, ngữ khí có chút run rẩy kinh hô.
"Tam hoàn hồn tôn, đệ tam hồn hoàn vạn năm!"
Nhìn thấy đệ tam hồn hoàn vạn năm của Hoắc Vũ Hạo về sau, cả Mục lão lẫn Vương Đông đều bị chấn kinh không nhẹ.
Nếu nói đệ nhị hồn hoàn ngàn năm đã đủ kinh hãi thế tục, thì đệ tam hồn hoàn vạn năm gần như là người si nói mộng, đơn giản là không thiết thực.
Nên nhớ, cho dù là đại lục truyền kỳ vị kia tuyệt đỉnh thiên tài Đường Tam, cũng phải đột phá đến tứ hoàn mới có thể hấp thu một cái vạn năm hồn hoàn.
Mà hắn còn phải nhờ vào việc bản thân có song sinh võ hồn, thì mới có thành công làm được việc này, nếu không đổi thành một vị hồn sư bình thường thì đã sớm lành lạnh.
Chỉ riêng điều này cũng nói rõ độ bất khả thi của nó.
Nên việc chứng kiến một cái hơn 30 cấp tam hoàn hồn tôn, lại sở hữu một cái vạn năm hồn hoàn, mang đến lực trùng kích lớn như thế nào là có thể nghĩ.
Trong lúc Vương Đông còn đang tâm thần chấn động, thì đột nhiên cảm nhận được bả vai nặng trĩu, cùng một luồng hơi nóng phả vào tai.
"Này Vương đồng học, trong lúc chiến đấu mà thất thần là một điều cấm kỵ đấy nhé~"
Hoắc Vũ Hạo ác thú vị trêu chọc nàng, nói.
Vương Đông vừa lấy lại tinh thần, thì bị hắn trêu đến đỏ cả mặt, nàng cấp tốc xoay người, sau đó dẫm mạnh chân lùi lại phía sau hơn 3 mét.
Sau khi kéo dài khoảng cách, nàng cảm thấy vừa thẹn vừa giận, đang muốn mở miệng chất vấn đối phương, thì đột nhiên phát hiện thân ảnh của Hoắc Vũ Hạo đã biến mất.
Nhưng ngay giây tiếp theo, nàng liền trừng to hai mắt, phát hiện có sự dị dạng phía sau lưng mình.
Lúc này, Hoắc Vũ Hạo đang lưng kề lưng, chấp tay đứng sau lưng nàng, ngữ khí cợt nhã nói.
"Thế nào, còn đánh tiếp không, Vương tiểu đồng học~?"
Vương Đông nghe hắn cợt nhã, liền lạnh rên một tiếng, biểu cảm cùng ngữ khí không cam lòng nói.
"Hừ! không đánh nữa, ta không bằng ngươi !"
Ngay khoảnh khắc cảm nhận được sự dị dạng từ phía sau lưng, nàng liền biết bản thân đã thua một cách triệt để, thậm chí hoàn toàn không có hi vọng thắng.
Không chỉ tu vi không bằng đối phương, hồn hoàn cũng không bằng, thậm chí cả thân pháp, cùng kinh nghiệm chiến đấu của nàng cũng thua xa đối phương.
Nếu cố chấp tiếp tục chiến đấu, thì người bị ngược chắc chắn là nàng chứ không ai khác, mà nàng cũng không có ngu ngốc đến mức tự chuốc lấy đau khổ.
Tuy trong suốt quá trình chiến đấu, Vương Đông vô pháp bắt kịp chuyển động của Hoắc Vũ Hạo, nhưng Mục lão gần đó thì đem hết thảy đều thu vào trong mắt.
Ban đầu là Hoắc Vũ Hạo thừa dịp nàng sơ suất mà tiếp cận nàng.
Nhưng lần thứ hai là do hắn đã dự đoán trước phản ứng của nàng, sau đó thuấn thân đến trước vị trí mà nàng muốn tiếp cận, nên mới thành ra tình cảnh như hiện tại.
"Đúng là trường giang sóng sau đè sóng trước, học viện xem ra lại tiếp nhận được thêm tên hai tiểu quái vật nữa rồi."
Mục lão đấy mắt hiện lên một tia vui mừng, trong lòng không khỏi cảm khái.
Hoắc Vũ Hạo giải quyết vấn đề với Vương Đông về sau, thì liền trở về ký túc xá, trước khi đi hắn còn hướng về Mục lão gần đó lễ phép cúi chào.
"Như đã nói từ trước, ai thua thì phải nghe theo lời của người thắng.
-Vương đồng học chắc sẽ không thua rồi không nhận nợ đi ?"
Hoắc Vũ Hạo biểu cảm và ngữ khí châm chọc nói.
"Hứ, a...ai nói ta thua rồi không nhận nợ chứ, sau này ta nghe theo ngươi là được.
-Nhưng ngươi cũng phải nhớ ước định của chúng ta, không làm việc trái luân thường đạo lý.
-Không được xúc phạm, hay làm việc gây bất lợi cho đối phương.
Vương Đông biểu cảm chột dạ, ngữ khí yếu ớt nói.
Nói xong nàng liền nằm lên giường đắp chăn giả vờ ngủ, không muốn tiếp tục để ý đến Hoắc Vũ Hạo.
Hoắc Vũ Hạo thấy vậy, chỉ cười lắc đầu từ chối cho ý kiến, sau đó lên giường đánh một giấc cho tới sáng.
Sáng hôm sau...
Hoắc Vũ Hạo dựa theo nguyên thân ký ức, tinh chuẩn đi đến trước cửa phòng học "nhất ban" của tân sinh.
Sau khi bước vào, hắn liếc nhìn một vòng khắp phòng học, xác nhận bản thân vẫn là người đến cuối cùng về sau, hắn liền ung dung trở lại chỗ ngồi cũ của mình.
Mà sự xuất hiện của hắn cũng gây nên từng trận náo động không nhỏ, đa số là đến từ các tiểu cô nương có trong phòng học.
Bởi vì, ngoại hình và khí chất hiện tại của hắn có sự khác biệt tựa trời và đất với nguyên thân, nên đãi ngộ mà hắn cùng nguyên thân nhận được cũng khác biệt một trời một vực.
Không lâu sau đó, tiếng chuông vào học vang lên...
Lúc này, một lão phụ nhân bước vào phòng học, lão phụ nhân này mặc trường bào màu trắng, tóc bạc da mồi, mái tóc hoa râm được búi chặt trên đỉnh đầu, dáng người trung bình.
Điều kỳ lạ là đôi mắt của bà sáng ngời, tinh mang quét khắp tứ phía, bên trong ánh mắt ấy còn ẩn chứa uy áp tinh thần rất lớn.
Những người khác trong phòng học, có lẽ rất xa lạ với lão phụ nhân này, nhưng với Hoắc Vũ Hạo thì lão phụ nhân không thể nào quen thuộc hơn được nữa.
Đó chính là một trong những lão sư rất thân thiết với nguyên thân, Chu Y sau khi cải trang vẻ bề ngoài mà thành.
Thấy lão phụ nhân này bước vào, trong phòng nhất thời im lặng, tất cả đều nhìn chằm chằm vào bục giảng.
Lão phụ nhân đứng trên bục giảng, ánh mắt liếc từ trái sang phải, mỗi người trong phòng bị ánh mắt của bà nhìn đến đều có một cảm giác áp bách vô hình xuất hiện trong lòng.
"Ta là Chu Y, chủ nhiệm của các ngươi năm nay, ta không biết có bao nhiêu người trong các ngươi có thể trụ được hết năm nay.
-Nhưng ta có thể nói, trong lớp của ta, phế vật không có khả năng tồn tại !
-Ta chỉ đào tạo quái vật, chứ không phải là thứ ngu xuẩn."
Nghe xong lời nói khó nghe này của Chu lão sư, không ít đệ tử tỏ ra bất mãn.
Những người thông qua sát hạch để trở thành đệ tử của Sử Lai Khắc học viện, không ai không là nhân vật tinh anh, người nổi bật trong đồng trang lứa.
Vậy mà vị Chu lão sư này, lại gọi bọn hắn là phế vật, là ngu xuẩn.
Chỉ riêng Hoắc Vũ Hạo biết rõ, đây là cách dạy học đặc biệt của nàng, và cách giáo này cũng rất hiệu quả.
Cũng nhờ vào cánh dạy học này, mà nàng đã đào thải không ít học viên không đạt tiêu chuẩn, và đào tạo ra không ít thiên kiêu, cùng nhân tài cho học viện.
Đây chính là lý do lớn nhất, khiến học viện cấp cho nàng các quyền hạn rất cao, trong việc dạy học tại học viện.