Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 25: trở thành Bạch Nguyệt Quang của Vương Đông, gặp lại Giang Nam Nam
Vương Đông vừa ra ngoài tìm Hoắc Vũ Hạo không lâu, thì bỗng nhiên bị một đạo âm thanh như thiên âm dễ nghe thu hút.
Nàng vô thức lần theo âm thanh tìm đến đầu nguồn, thì kinh ngạc phát hiện một đạo thân ảnh đang quay lưng về phía nàng.
Thân ảnh kia là một cậu thiếu niên cùng tuổi với nàng, bởi vì hắn đang chuyên tâm kéo vĩ cầm (violin) nên có lẽ không để ý thấy có người đến phía sau mình.
Thiếu niên thân cao gầy thẳng tắp, trong lúc chơi vĩ cầm cả người cậu toát ra tràn đầy khí chất của một nghệ thuật gia.
Kết hợp với vầng nguyệt quang nhẹ nhàng đang bao phủ trên thân cậu, tạo thành một khung cảnh tràn đầy khí tức huyền ảo và thơ mộng.
Tại khoảnh khắc này, Vương Đông liền bị khí chất của cậu thiếu niên kia thật sâu thu hút, trong thâm tâm nàng cũng vô thức khắc ghi thật kỹ khoảnh khắc này vào trong tâm khảm.
Lúc này, thiếu niên kéo đến đoạn điệp khúc của bài nhạc, từng nốt nhạc theo tiết tấu từ trầm thấp đến cao dần, tạo thành một khúc nhạc hoàn mỹ có thể câu dẫn cảm xúc của người nghe.
Vương Đông đứng ngẩn người tại chỗ, nhắm mắt cảm nhận sự hoàn mỹ của giai điệu, thân thể cũng theo đó mà bất giác lắc lư theo tiết tấu của bài nhạc.
Vài phút sau...
Theo nốt nhạc cuối cùng được vang lên thì bản nhạc cũng kết thúc, cậu thiếu niên kia chậm rãi hạ cây đàn vĩ cầm được chế tác một cách tinh xảo và tỉ mỉ xuống.
Sau đó từ từ quay đầu về phía sau, để lộ ra một nữa tấm tuyệt thế thần nhan, đẹp đến kinh tâm động phách, hai hàng lông mi dài tinh xảo, cặp mắt to tròn cùng sống mũi cao.
Chỉ nhìn thoáng qua vừa mang lại cho người khác cảm giác là hắn đang nữ cải nam trang, lại vừa có cảm giác là nam cải nữ trang, có thể nói là một vẻ đẹp phi giới tính.
Tại thời khắc này, thời gian phảng phất như bị đình trệ, lại phảng phất như thể bị vô hạn kéo dài, một giây tương tự vĩnh hằng.
Cũng tại thời khắc này, hình ảnh của cậu thiếu niên kia đã hoá thành một đạo bạch nguyệt quang, triệt để khắc sâu vào thâm tâm của Vương Đông.
Tim của nàng cũng theo đó mà phanh phanh loạn nhịp.
Từ khoảnh khắc này, nàng biết rõ bản thân đã vô tình phải lòng đối phương !
Dù cho hai người chỉ mới gặp lần đầu, dẫu cho trước đó cả hai hoàn toàn không biết gì về nhau, nhưng nàng vẫn không nhịn được mà yêu hắn ngay từ cái nhìn đầu tiên !
Hết thảy dường như đã được an bài từ trước, là định mệnh của hắn và nàng.
"Nhìn đủ rồi chứ ?"
Trong lúc nàng đang thất thần, thì bị một đạo thanh âm có chút quen thuộc kéo về thực tại, vừa định thần nhìn lại thì phát hiện thiếu niên phía trước đang mỉm cười nhìn mình.
Ngay lập tức nàng liền cảm thấy hai má nóng bừng, nội tâm không khỏi hoảng hốt một trận, tay chân luống cuống, lời nói cũng trở nên có chút lắp bắp.
"A...a...hả, t...ta ?"
Khoan đã, thanh âm này sao lại có chút quen thuộc vậy nhỉ ?
Trong lúc đang luống cuống, nàng đột nhiên nhớ tới thanh âm của cậu thiếu niên kia rất giống một người, chính là Hoắc Vũ Hạo.
Nếu lại nhìn kỹ một chút thì thân hình của cả hai quả thật có rất nhiều nét tương đồng với nhau.
Nghĩ đến đây nàng liền vô thức lên tiếng hỏi.
"Hoắc Vũ Hạo ?"
Thiếu niên kia nghe vậy liền thoải mái gật đầu thừa nhận nói.
"Chính là ta."
Nói xong, Hoắc Vũ Hạo liền sử dụng bí pháp biến trở về chân dung trước đó.
Vương Đông thấy cảnh tượng trước mắt về sau, liền rơi vào trong trầm mặc, nội tâm không khỏi oán thầm.
Hừ! Nếu đã có nhan sắc như thế, thì tại sao lại phải dấu diếm chứ!
Có lẽ tại khoảnh khắc này, nàng cũng đã quên mất việc bản thân cũng đang làm chuyện tương tự như đối phương mà thôi.
Trải qua một phen giải thích về sau, Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông liền cùng nhau trở về phòng ký túc để nghỉ ngơi.
Một đêm cứ thế nháy mắt trôi qua, sáng hôm sau...
Hoắc Vũ Hạo theo bản năng dậy sớm để tu luyện, thì kinh ngạc phát hiện Vương Đông đang nằm ngủ ngon lành bên cạnh hắn.
Nhìn thấy cảnh tượng này Hoắc Vũ Hạo nở một nụ cười đắc ý, sau đó khẽ vươn tay bóp bóp khuôn mặt phấn điêu ngọc trác của nàng.
Trêu đùa Vương Đông một chút về sau, hắn liền theo kế hoạch ra ngoài luyện công buổi sáng.
Đợi hắn trở lại phòng ký túc lần nữa thì Vương Đông đã thức giấc, lúc này nàng đang ngồi trên giường xoa xoa hai mắt còn đang ngáy ngủ của bản thân.
"Chào buổi sáng Vương đồng học~"
Hoắc Vũ Hạo ác thú vị lên tiếng chào hỏi.
"Chào~buổi~sáng~"
Vương Đông ngữ khí mông lung đáp lại.
Nói xong, nàng đột ngột nhớ ra hoàn cảnh hiện tại của bản thân, nhớ tới đêm qua nàng vậy mà lại không nhịn được trèo lên giường của Hoắc Vũ Hạo.
Có thể đã vậy thì cũng thôi đi, nàng thế mà còn ngủ quên trên giường của nhân gia nữa, thật sự là xấu hổ c·hết người ta mà.
Hiện tại nàng chỉ hận không có cái lổ nào để chui xuống mà thôi, thật sự quá mất mặt, mất mặt đến không hợp thói thường, mất mặt đến nhà bà ngoại.
Trong lúc đang chìm đắm trong sự tự trách cùng xấu hổ, nàng chợt nhớ ra là bản thân vẫn còn đang ngồi ở trên giường của Hoắc Vũ Hạo.
Nghĩ đến đây, nàng liền giật bắn người rời khỏi giường, sau đó chạy chối c·hết vào nhà vệ sinh rồi đóng sầm cửa lại.
Một bên khác Hoắc Vũ Hạo thấy vậy chỉ khẽ lắc đầu cười, sau đó không trêu chọc nàng thêm nữa.
Sau khi trải qua một chút kịch tình buổi sáng cùng Vương Đông, cả hai liền đồng hành đến giáo học lâu, trong suốt cả ngày hôm đó nàng không dám nhìn thẳng vào mặt Hoắc Vũ Hạo.
Cũng tại ngày hôm đó, Hoắc Vũ Hạo lại được bầu làm lớp trưởng, sạp hàng bán cá nướng của hắn cũng bắt đầu vang danh khắp học viện Sử Lai Khắc.
Thời gian cứ thế thấm thoát trôi qua, vài ngày sau...
Hoắc Vũ Hạo vẫn như trước bày sạp hàng bán cá nướng, giá cả vẫn là năm đồng tệ một con, tuy một ngày hắn chỉ bán có ba mươi con cá nướng.
Nhưng vẫn không thiếu người tranh nhau đến sứt đầu mẻ trán, chỉ để mua được một con cá nướng, cũng có không ít người khuyên hắn nên tăng số lượng cá bán hàng ngày lên một chút.
Đối với việc này, Hoắc Vũ Hạo kiên quyết cự tuyệt, bày tỏ một ngày chỉ bán ra ba mươi con cá nướng, không hơn không kém, không thể thương lượng.
Thành thật cũng không thể trách hắn được, nếu để cho các nhà hàng cao cấp ở Tinh La đế quốc biết được, hắn bán một con cá nướng có giá năm kim hồn tệ với giá năm đồng tệ, thì chỉ sợ bọn hắn sẽ tại chỗ tâm đều nát.
Hôm nay, Hoắc Vũ Hạo vẫn như thường lệ bày sạp bán cá nướng, rất nhanh ba mươi con cá nướng đã bị bán gần hết, chỉ còn hai con mà hắn để phần cho Đường Nhã.
Trong lúc Hoắc Vũ Hạo đang chuẩn bị dọn quầy nghỉ bán, thì có một mỹ thiếu nữ mặc đồng phục học viên màu tím ghé vào.
Thiếu nữ này chỉ khoảng mười bốn mười lăm tuổi, dáng người thon dài, xinh xắn, mái tóc dài màu vàng kim bồng bềnh xõa xuống sau lưng.
Da trắng như tuyết, đôi mắt long lanh, khí chất thập phần thanh nhã, dung nhan thanh tú, trong sáng, nhu hòa như vầng trăng rằm, một vẻ đẹp không thể tả thành lời.
Cô gái này cũng là cố nhân của nguyên thân, người đến không phải ai khác chính là Giang Nam Nam.
"Học đệ, cá nướng này ngươi bán thế nào ?"
Giang Nam Nam nhỏ giọng hỏi.
"Học tỷ, năm đồng tệ một con."
Giang Nam Nam nghe vậy khẽ nhíu mày, nói.
"Hơi mắc nha, tổng chi phí và vốn công của ngươi không quá ba đồng hồn tệ, ngươi ăn lời nhiều thế."
Hoắc Vũ Hạo nghe nàng nói thế, nội tâm thầm nghĩ quả nhiên tỷ ấy vẫn sẽ nói vậy.
"Thật xin lỗi học tỷ, cá nướng của ta bán chắc giá năm đồng hồn tệ.
-Hơn nữa, số cá nướng hôm nay cũng đã bán hết rồi, nếu muốn thì ngày mai học tỷ có thể quay lại mua."
Hoắc Vũ Hạo bất động thanh sắc, bình thản nói.