Hoắc Vân Chi biết được những chuyện này về sau, cũng là đau lòng không thôi, mặc dù nàng rất không muốn tin vào những chuyện này.
Nhưng từ ngữ khí cùng biểu cảm căm phẫn của nhi tử, thì nàng liền biết những chuyện rất có thể là sự thật trong tương lai !
Mặc dù, chính nàng cũng không rõ ràng, tại sao bản thân lại nghĩ như thế, nhưng bản năng làm mẹ của nàng, lại đang mảnh liệt mách bảo nàng rằng.
Nhi tử của nàng thật sự đã trùng sinh, và những gì mà hắn kể điều là những chuyện sẽ diễn ra trong tương lai !
Cái loại cảm giác mơ mơ hồ hồ, tự nhiên biết được một chuyện vốn vô thực, lại đột nhiên hoá thành sự thực này, khiến cho nàng cảm thấy cực kỳ mơ màng.
Thậm chí, giờ phút này nàng còn mơ hồ cảm thấy, người đang mơ không phải là nhi tử nàng, mà là chính bản thân nàng !
Mà Hoắc Vũ Hạo vẫn luôn chú ý quan sát trạng thái của nàng, thấy vậy liền biết tâm tình của nàng hiện tại.
Hắn biết rõ thời cơ đã tới, nên liền đem lý do tại sao hắn trùng sinh, đã được hắn soạn thảo kỹ lưỡng từ trước, đem ra kể cho nàng.
"Mẫu thân, người có muốn biết vì sao ta lại trùng sinh không ?"
Hoắc Vân Chi lúc này vẫn chìm đắm trong cảm giác mong lung, bỗng nhiên nghe hắn hỏi thế, liền vô thức gật đầu một cái, biểu thị nàng muốn biết.
Hoắc Vũ Hạo thấy nàng gật đầu, liền bắt đầu thực hiện kế hoạch của bản thân, đem mọi việc đã được biên soạn từ trước nói cho nàng.
"Bởi vì, con được một vài vị "thần chỉ" để mắt tới, và lựa chọn làm người thừa kế "thần vị" của họ, cũng chính họ đã đưa con trùng sinh trở lại năm 7 tuổi.
Mà lý do con trùng sinh là vì, con đang thông quan "thần khảo" của bọn họ, cũng giống như Hải thần Đường Tam năm đó vậy.
Sau khi con hoàn thành các loại "thần khảo" mà họ đặt ra, thì con có thể kế thừa thần vị của họ, rồi đột phá thành thần !"
Hoắc Vân Chi sau khi nghe hắn nói, trong việc này có dính dáng đến "thần" thì cảm giác mơ hồ của nàng liền vơi đi hơn một nửa.
Bởi vì, dưới cái nhìn của nàng và mọi sinh linh trên đấu la đại lục hiện tại, thì tồn tại được gọi "thần" kia, mang một ý nghĩa chí cao vô thượng.
Thậm chí, "thần" trong mắt họ là những tồn tại nắm giữ quyền năng vô biên, dường như không có chuyện gì mà "thần" không thể làm được.
Nói tóm lại, thì trong mắt thế nhân "thần" chính là một tồn tại chí cao vô thượng, một thực thể toàn năng !
Đây cũng chính là lý do tại sao, mà Hoắc Vũ Hạo lại chọn lý do "tất cả là do thần chỉ làm" làm lý do thoái thoát.
Bởi vì hắn biết rõ, điều này sẽ khiến cho việc hắn trùng sinh trở nên hợp lý hơn, trong mắt mẫu thân hắn.
Mà chỉ cần mẫu thân hắn tin vào việc này, thì kế hoạch của hắn coi như đã thành công được một nửa rồi, việc còn lại là bắt đầu tổ kiến một thế lực thuộc về riêng bản thân hắn nữa thôi.
Điều này không chỉ giúp hắn bảo hộ tốt cho cuộc sống của mẫu thân, mà còn có thể giúp hắn giải quyết rất nhiều việc cần phải làm sau này.
Nghĩ đến đây, Hoắc Vũ Hạo liền nhân cơ hội rèn sắt khi còn nóng, hắn muốn nhân lúc mẫu thân đã bắt đầu tin tưởng hắn, mà củng cố thêm niềm tin cho nàng.
Chỉ thấy hắn hướng về phía hư không lạnh nhạt hô một tiếng.
"Tất cả, hãy mau chóng hiện thân đi!"
Ngay khi tiếng nói của hắn vừa dứt, thì ngay lập tức, mười một đạo thân ảnh liền xuất hiện trước mặt hắn và mẫu thân hắn.
"Tham kiến chủ thượng, tham kiến phu nhân !"
Mười một người sau khi xuất hiện, thì liền cùng nhau quỳ một chân xuống hành lễ.
Hoắc Vân Chi còn chưa kịp giật mình, khi thấy có người đột nhiên xuất hiện từ hư không, thì đã bị thái độ và hành động tiếp theo của bọn họ, làm cho bất ngờ đến mức đứng sững người.
Mà Hoắc Vũ Hạo bên cạnh nàng thấy thế, liền bắt đầu nhẹ giọng giải thích cho nàng, về lai lịch của mười một người kia.
Tất nhiên là những thông tin này, đều đã được hắn biên soạn kỹ lưỡng rồi mới kể ra.
"Để con giới cho mẫu thân, bọn họ đều là những tùy tùng được thần chỉ lựa chọn, để giúp con trong quá trình vượt qua "thần khảo".
Không chỉ họ, mà còn có một số chuẩn bị khác nữa, nhưng phải đợi đến thời cơ thích hợp, thì con mới có thể nói hết cho người."
Nói đến đây, Hoắc Vũ Hạo bày ra vẻ áy náy, rồi cúi đầu như thể hắn đã làm sai chuyện gì đó, nên không dám nhìn thẳng vào mẫu thân mình vậy.
Mà Hoắc Vân Chi thấy thế chỉ ôn nhu mỉm cười, rồi xoa đầu hắn nói.
"Có một số việc có thể nói, cũng có một số việc không thể nói, đạo lý này mẹ hiểu, nên con không cần cảm thấy áy náy hay tự trách bản thân đâu."
Hoắc Vũ Hạo nghe nàng nói vậy, không khỏi thở phào nhẹ nhõm một hơi, trong lòng thầm nghĩ, kiếp nạn trước mắt xem như qua được rồi.
Mà hành động này của hắn, lại làm cho Hoắc Vân Chi hiểu lầm rằng, lời nói của nàng đã có tác dụng, nên nàng liền lên tiếng hỏi hắn.
"Chiếu theo con nói, thì tiếp theo chúng ta nên làm gì ?"
Hoắc Vũ Hạo nghe nàng hỏi, liền đem một số kế hoạch, cùng thân phận quý tộc thuộc Tinh La đế quốc của hắn hiện tại, nói cho nàng.
Tất nhiên, hắn chỉ nói hiện tại hắn là quý tộc, còn cụ thể là tước vị gì thì hắn còn không có nói rõ ràng cho nàng.
Bởi vì hắn biết, mẫu thân hắn còn cần một ít thời gian để làm quen với tình hình hiện tại, nên tạm thời còn không thể kích thích quá độ sự nhận thức của nàng.
Mà Hoắc Vân Chi nghe xong kế hoạch của hắn về sau, tuy có chút bất ngờ trước thân phận hiện tại của nhi tử mình.
Nhưng nàng vẫn biểu thị, bản thân sẽ luôn ủng hộ những việc mà hắn muốn làm, và những việc mà hắn cần phải làm.
Sau khi đạt được sự đồng ý của mẫu thân, Hoắc Vũ Hạo liền bắt đầu thực hiện kế hoạch của mình.
Hắn để cho Trần Tiêu, Tiêu Nhất, và Mục Hiên, ba vị phong hào đấu la đi "thông báo" cho công tước phu nhân và mọi người trong công tước phủ, về việc hắn và mẫu thân hắn sẽ rời đi.
Còn tám người khác sẽ đảm nhiệm việc hộ tống hắn và mẫu thân, đi đến biệt phủ quý tộc của hắn hiện tại.
Ngay sau khi hai mẹ con hắn rời đi không lâu, thì trong phủ công tước liền vang lên từng tiếng náo động to lớn, cả phủ công tước to lớn cũng loạn thành một đoàn, có thể nói là gà bay chó chạy.
Đợi những tin tức này được chuyền đến tai của Hoắc Vân Chi, thì đã là năm ngày sau, nàng biết đây chính là nhi tử muốn thay nàng báo thù, nên trong lòng cũng ấm áp không thôi.
Tới tận đây thì, hồi kịch tại công tước phủ coi như tạm thời kết thúc.
Mà sau khi Hoắc Vũ Hạo trở về phủ công tước của hắn, thì qua ngày hôm sau, hắn liền được triệu kiến vào cung điện gặp đức vua, để nhận tước hiệu chính thức của mình.
Kể từ ngày hôm đó, Tinh La đế quốc lại có thêm một vị công tước trẻ tuổi, tước hiệu của hắn là "Linh Long" Linh Long công tước Hoắc Vũ Hạo.
Một tháng sau, kể từ ngày Hoắc Vũ Hạo nhận được tước hiệu, thì hắn lại một lần nữa đối mặt với "bước ngoặt" nhân sinh của mình, khi hắn đang lên kế hoạch tu luyện cho tương lai.
"Tinh! xin mời ký chủ lựa chọn một trong những lựa chọn nhân sinh sau."
"Lựa chọn 1: săn g·iết hồn thú trên đại lục, để tu luyện và khảm hồn hoàn cho võ hồn.
Ban thưởng: một bản ghi chú hồn thú, hồn kỹ và hồn cốt thích hợp cho ký chủ."
"Lựa chọn 2: săn g·iết hồn thú mà hệ thống cung cấp, để tu luyện và khảm hồn hoàn cho võ hồn.
Ban thưởng: mỗi võ hồn nhận được chín hồn thú thích hợp, tương ứng với từng loại, ký chủ có thể tùy ý lựa chọn có dung hợp hồn hoàn, hồn cốt hay không."
Xem xong hai lựa chọn về sau, thì Hoắc Vũ Hạo liền không do dự tuyển lựa chọn 2, còn về lựa chọn 1 thì hắn trực tiếp bỏ qua.
Đừng đùa, giữa việc nhận được một bản ghi chú những thứ mà ngươi cần, với việc trực tiếp nhận được những thứ mà ngươi cần, thì không cần nghĩ cũng biết nên chọn cái nào.
Lựa chọn "bước ngoặt" nhân sinh xong về sau, thì Hoắc Vũ Hạo liền theo kế hoạch mà tu luyện, cùng phát triển thế lực của bản thân.
Thời gian cứ thế thấm thoát trôi qua...
Bốn năm sau...
Tại Linh Long phủ, biệt phủ của Linh Long công tước, trong một mật thất tu luyện tràn đầy thiên địa linh khí, Hoắc Vũ Hạo từ trong tu luyện tỉnh lại.
"Đã đến lúc rồi sao? ta có thể cảm nhận được, bánh răng vận mệnh của ta và bọn họ đã bắt liên kết lại, rồi từ từ vận chuyển rồi."
Hoắc Vũ Hạo trên mặt nở một nụ cười nhạt, ý vị thâm trường nói.