Sau bốn năm tiềm tu cùng tổ kiến thế lực, tuy tu vi của Hoắc Vũ Hạo vẫn dừng lại ở cấp 21, nhưng hắn lại tạo ra không ít công pháp tu luyện, và hồn kỹ tự sáng tạo cực kỳ bá đạo.
Hơn nữa, một trong những thế lực mà hắn sáng lập "truyền linh tháp" đã bắt đầu có lực ảnh hưởng rộng rãi trên khắp đấu la đại lục.
Ngoài ra, còn có hai thế lực khác là "vận mệnh thần điện" và "đấu la linh vực" cũng bắt đầu có dấu hiệu dần dần thành hình, đã có thể xuất thế hành tẩu trên đấu la đại lục.
Trong đó "vận mệnh thần điện" là thế lực được hắn thành lập, để thu thập tín ngưỡng và quyền hành, ý đồ sáng tạo và đúc thành thần vị "vận mệnh chi thần".
Mà để sáng tạo ra "vận mệnh thần điện" này, Hoắc Vũ Hạo đã phải tiêu tốn một phần ba lực lượng thần vương trong cơ thể, để tạo thành một tiểu thế giới hình thức ban đầu.
Sau đó hắn lại dùng thần vương cấp thần hồn ôn dưỡng, và tạo hình trong suốt hai năm, để tạo ra một loại thế giới đặc biệt, hắn gọi nó là "thế giới tinh thần".
Đúng như tên gọi của nó "thế giới tinh thần" là một thế giới chỉ có "linh hồn" hoặc "tinh thần" mới được phép tiến vào sinh hoạt cùng tu luyện, còn thân xác thì không.
Nếu để "linh hồn" hoặc "tinh thần" tu luyện tại trong "thế giới tinh thần" này, thì tốc độ tu luyện và hồi phục của (linh hồn lực) hay (tinh thần lực) sẽ tăng gấp mười lần so với thế giới bên ngoài !
Hơn nữa, nếu thời gian dài tu luyện trong "thế giới tinh thần" thì sẽ nhận được lực lượng thế giới tẩm bổ, dẫn đến hạn mức cao nhất của "linh hồn" và "tinh thần" phá vỡ giới hạn và thăng hoa.
Mà mục đích Hoắc Vũ Hạo tạo ra thế giới này, là để tiếp dẫn "giáo đồ" nhằm giúp đỡ và thu thập tín ngưỡng lâu dài, từ các "giáo đồ" của thần điện.
Còn về "đấu la linh vực" thì được hắn sáng tạo dưới mục đích, xoá bỏ hiềm khích giữa hồn sư và hồn thú.
Mà để làm được việc này, thì hắn cẩn phải cải cách và sửa chữa, cách thức tu luyện của hồn sư trên khắp đấu la đại lục này.
Sau đó, hắn còn phải nghĩ cách để mọi người trên đại lục có thể chấp nhận, và tu luyện theo cách thức tu luyện đã được cải cách này.
Hắn cũng biết rõ, nếu muốn làm được hai điều trên, thì hắn cần phải tạo ra một hệ thống tu luyện có hiệu suất cao và tiện ích hơn, so với hiệu suất và tiện ích mà hệ thống hồn hoàn mang lại.
Và phương án mà hắn lựa chọn là: tạo ra (hồn hoàn nhân tạo) cùng (hồn cốt nhân tạo) và (hồn linh hệ thống).
Nhưng để đạt được điều này, thì hắn cần phải am hiểu "linh hồn" cùng "sáng tạo" và "tạo hoá" chi đạo, đạt đến trình độ cao thâm thì mới có thể làm được.
Nên hắn vẫn cần chầm chậm mưu tính lâu dài, mà nguyên ý của hắn là, đợi khi nào gặp lại Y lão thì sẽ thỉnh giáo ông ấy thêm về "t·ử v·ong" và "linh hồn" chi đạo.
Cuối cùng "truyền linh tháp" là nguyên thế lực mà kiếp trước nguyên chủ sáng tạo ra, nhưng lại chưa kịp phát triển thì đã đột phá thành thần rời đi, chỉ để lại nền móng của hệ thống "hồn linh".
Dẫn đến nhiều rắc rối phức tạp sau này, nên hắn muốn thay nguyên chủ, giải quyết hết thảy những vấn đề chưa kịp làm ở kiếp trước.
Mà hiện tại "truyền linh tháp" đang hoạt động dưới danh nghĩa là, cơ sở nghiên cứu và sáng chế hồn đạo khí !
Mục đích của việc này là, đánh ra danh tiếng cùng sức ảnh nhất định trên đại lục, để tạo nền móng cho việc công bố hệ thống tu luyện sau khi cải cách.
Cũng nhờ vào ký ức kiếp trước của nguyên chủ, mà hắn có thể nhanh chóng phát triển "truyền linh tháp" thành một thế lực khủng bố và có tầm ảnh hưởng rất lớn trên đấu la đại lục.
Thậm chí, tầm ảnh hưởng của nó đã làm cho Sử Lai Khắc học viện, cùng Minh Đức đường đứng ngồi không yên, phải gấp rút phái nhân thủ đến xin hợp tác và cộng đồng phát triển.
Tất nhiên, đối với việc này, thì Hoắc Vũ Hạo ai đến cũng không cự tuyệt, bởi vì đây cũng là kết cục mà hắn muốn !
Hắn muốn để bọn họ nhìn nhận thực lực, và tiềm năng của "truyền linh tháp" để tiện cho mọi sự sắp xếp sau này.
Lúc này chuyển cảnh...
Trước cửa Linh Long biệt phủ, Hoắc Vân Chi đầu đội nón rộng vành có mạng che mặt, che giấu đi dung nhan tuyệt thế của nàng.
Mà lý do cho việc này, là vì bốn năm trước, sau khi lựa chọn giúp mẫu thân thoát khỏi "vận mệnh" quỹ tích, thì Hoắc Vũ Hạo đã nhận được một lượt quay thưởng.
Sau khi hắn sử dụng lượt quay thưởng này, thì đã nhận được hoàng kim cấp ban thưởng (tuyệt thế thần nhan) đúng như tên gọi của nó.
Sau khi sử dụng thì sẽ khiến dung nhan của người dùng trở nên xinh đẹp hơn, nhưng nếu chỉ có bấy nhiêu, thì vẫn chưa đủ để nó được xếp vào (hoàng kim cấp).
Mà sở dĩ nó thuộc hàng ngũ (hoàng kim cấp) là vì thuộc tính tăng phúc, mà nó mang lại cho người sử dụng.
Tuyệt thế thần nhan: sau khi sử dụng, nhan trị của người dùng sẽ đạt đến cấp bậc " Tuyết thế thần nhan" hơn nữa còn có thể phản hồi đến một trong hai đấng sinh thành.
Điều này có nghĩa là, sau khi sử dụng (tuyệt thế thần nhan) thì không chỉ hắn, mà mẫu thân của hắn cũng có thể nhận được sự tăng phúc từ nó !
Còn về tên "phụ thân" kia, thì đã bị hắn triệt để bỏ qua một bên, không thèm đoái hoài tới.
Lúc này, Hoắc Vân Chi đang dặn dò Hoắc Vũ Hạo phải thập phần cẩn thận, sau khi tiến vào Tinh Đấu đại sâm lâm, rồi đưa tiễn hắn rời đi.
Nàng cứ đứng đấy nhìn, cho đến khi hình bóng của hắn hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, thì nàng mới quay người đi vào biệt phủ.
Không lâu sau đó...
Tại bên trong Tinh Đấu đại sâm lâm...
Hoắc Vũ Hạo dựa vào trí nhớ kiếp trước, mà ngồi nghỉ chân tại một dòng suối nhỏ, hắn nhàn nhã bắt vài con cá, sau đó sơ bộ chế biến một chút, rồi nướng chúng lên.
Làm xong hết thảy về sau, thì hắn liền nở một nụ cười nhạt, rồi tiếp tục nhàn nhã nghỉ ngơi, như thể hắn đang chờ đợi ai đó đến.
Quả nhiên, rất nhanh sau đó, từ phía sau hắn liền truyền đến một tiếng hô kinh hỉ duyên dáng, thanh âm thanh thúy dễ nghe.
"Thơm quá !"
Ngay sau đó, có hai bóng người đang dọc theo dòng suối nhỏ, từ từ tiến đến gần chỗ của hắn.
Đi đầu là một thiếu nữ, nhìn qua thì tầm 15 đến 16 tuổi, mái tóc đen thật dài, rũ xuống phía sau như đuôi ngựa.
Cả người mặc quần áo màu lam nhạt, cộng với nụ cười như nụ hoa mới nở kia, khiến cho thân thể nàng tràn ngập một cổ thanh xuân khí tức, dồi dào sức sống.
Tựa như mắt phượng, hai mắt to tinh nghịch, mũi cao, khuôn mặt trái xoan gần như hoàn mỹ, dung nhan xinh đẹp mang theo vài phần sợ hãi lẫn vui mừng.
Ngay từ khi xuất hiện thì ánh mắt của nàng, vẫn cứ dán chặt vào mấy con cá nướng của Hoắc Vũ Hạo.
Đi theo phía sau cô gái là một thiếu niên xấp xỉ tuổi nàng, dáng người thiếu niên cao lớn, mái tóc dài màu xanh đậm dưới ánh nắng mặt trời chói rọi, nhìn cứ như được làm từ bảo thạch.
Tuy tuổi của hắn không lớn, nhưng nhìn vào lại khiến cho người ta có cảm giác nho nhã, trên khuôn mặt anh tuấn mang theo một nụ cười uể oải, và ôn hoà.
Hai tay đang ôm phía sau gáy, cũng rất hứng thú nhìn về phía Hoắc Vũ Hạo, nhưng ánh mắt của hắn đang nhìn người, chứ không phải nhìn cá nướng.
Mà Hoắc Vũ Hạo đối với hai người này, thì không thể nào quen thuộc hơn được nữa, người đến chính là Đường Nhã cùng Bối Bối.
Đường Nhã đi đầu, kích động vội vàng chạy tới trước mặt Hoắc Vũ Hạo, vẻ mặt thèm thuồng nói.
"Tiểu đệ đệ, cá nướng này có bán không, thơm quá a~ ngươi làm thế nào hay vậy !?"
Hoắc Vũ Hạo thấy nàng như thế, tuy trong lòng không mấy ngạc nhiên, nhưng bề ngoài, hắn vẫn bày ra biểu cảm đỏ mặt ngại ngùng nói.
"Ta... ta mời các ngươi ăn."
Đường Nhã thấy vậy, liền cười khẽ một tiếng, rồi nói.
"Tiểu đệ đệ, ngươi còn xấu hổ nữa a~ vậy thì ta đây cũng không khách khí nữa nhé~"
Nói rồi nàng liền đưa tay nhận lấy con cá từ trong tay Hoắc Vũ Hạo, rồi ngồi xuống bên cạnh hắn cẩn thận ăn.
Bối Bối đi cùng với nàng, nhìn Hoắc Vũ Hạo với vẻ mặt bất đắc dĩ, sau đó hắn lại quay người nói với Đường Nhã.
"Tiểu Nhã, vị tiểu huynh đệ này còn chưa ăn nữa, sao cô lại đã ăn trước rồi."