Sau khi kết liễu con khỉ đầu chó kia, Hoắc Vũ Hạo đứng nhìn một vòng hồn hoàn bạch sắc đang lơ lửng trên t·hi t·hể của nó, rồi rơi trầm tư.
Mắt thấy đối thủ khó nhằn kiếp trước của bản thân, nay lại bị hắn g·iết c·hết dễ dàng như vậy, khiến hắn không khỏi có chút cảm xúc bồi hồi.
Nhưng còn không đợi hắn bồi hồi bao lâu, thì từ dưới lòng đất liền truyền đến từng trận âm thanh kịch liệt !
Mà Hoắc Vũ Hạo đối với việc này, chỉ là thu hồi bạch kiếm vào nhẫn trữ vật, rồi khẽ cười một tiếng, nói.
"Tới rồi !"
Quả nhiên, rất nhanh sau đó, một đạo thanh âm quen thuộc liền vang lên trong đầu hắn.
"Cuối cùng thì ta cũng gặp được một nhân loại có thuộc tính tinh thần, đáng tiếc ca không thể rơi lệ được, bằng không thì nhất định là lệ rơi đầy mặt a."
Ngay sau đó, mặt đất cách hắn hai thước liền nứt ra một cái khe, có thể thấy mơ hồ bạch kim sắc quang mang toả ra từ đó.
Bỗng một tia hàn ý lạnh lẽo phát ra từ cái khe kia, khiến cho nhiệt độ xung quanh giảm xuống rõ rệt, bạch kim sắc quang mang cũng dần dần hiện rõ hình dáng.
Đó là một con tằm to tròn, béo ú, có đường kính chừng hơn một thước, và chiều cao ước chừng hơn bảy thước.
Cả người trong suốt như ngọc, có vầng sáng lưu chuyển quanh thân không ngừng, đôi mắt to toả sáng kim quang óng ánh.
Từ nửa thước dưới đầu nó, cứ cách một khoảng là một vòng kim văn quanh thân, tổng cộng từ đầu tới đuôi có hết thảy mười đạo kim văn như thế.
Đó chính kim văn đại biểu cho mười vạn năm tu vi, mỗi một đạo là mười vạn năm, hết thảy có mười đạo, tức là trăm vạn năm tu vi !
Đây đích thị là trăm vạn năm hồn thú, sở hữu song thuộc tính tinh thần và cực chí chi băng, Thiên Mộng Băng Tằm !
Sau khi từ dưới khe đất chui lên, thì Thiên Mộng Băng Tằm liền tiến đến cách Hoắc Vũ Hạo một thước thì ngừng lại.
"Đừng sợ, đừng sợ, ca không muốn làm hại ngươi đâu."
Hoắc Vũ Hạo lại nghe thấy âm thanh của Thiên Mộng vang lên trong đầu, con tằm khổng lồ trước mắt cũng đang gật gật đầu với hắn.
Mặc dù trong lòng đã biết rõ, nhưng hắn vẫn làm ra vẻ bất ngờ hỏi.
"Ngươi đang nói chuyện với ta ?"
Con tằm khổng lồ trước mắt hắn nghe vậy, lại gật gật đầu, thanh âm kia lại vang lên trong đầu hắn.
"Đương nhiên là ca, có phải là ngươi đã bị thân thể mềm mại, xinh đẹp của ta làm cho mê hoặc rồi không ?"
Hoắc Vũ Hạo nghe hắn tự luyến như thế, liền cố nhịn cười, nói.
"Ngươi muốn gì ?"
Thiên Mộng nghe hắn hỏi thế, liền nói.
"Trước tiên ta tự giới thiệu, ta là hoá thân của anh hùng hiệp nghĩa, trí tuệ cùng mỹ mạo song toàn.
Là vương trong vương hồn thú, tuyệt đại cường giả, tu luyện được một trăm vạn năm tu vi.
Là một con Thiên Mộng Băng Tằm sống lâu nhất trong lịch sử Đấu La đại lục, ngươi có thể gọi ta là, Thiên Mộng ca."
Hoắc Vũ Hạo nghe Thiên Mộng giới thiệu xong, lại liều mạng cố gắng nhịn cười.
Nhưng vẻ mặt ngây ngẩn của hắn lúc này, lại làm Thiên Mộng hiểu lầm thành, hắn đang rất sốc và bất ngờ trước màn giới thiệu của nó.
"Có phải rất ngạc nhiên không, có phải rất hưng phấn không, nhân loại có thể nhìn thấy ta... ngươi chính là người đầu tiên."
Hoắc Vũ Hạo một bên cố nén không cười phá lên, một bên bày ra vẻ mặt ngơ ngác nói.
"Vậy ngươi muốn gì ?"
Thiên Mộng nghe vậy, thanh âm đột nhiên trở nên trịnh trọng nói.
"Cả muốn trở thành hồn hoàn của ngươi, hồn hoàn có trí tuệ đầu tiên trên đấu la đại lục !"
Thanh âm của Thiên Mộng vừa dứt, thì thanh âm của hệ thống đã lâu không nghe thấy, lại vang lên.
"Tinh! phát hiện bước ngoặt vận mệnh của ký chủ, mời ký chủ lựa chọn một trong hai lựa chọn sau."
"Lựa chọn 1: đi theo vận mệnh quỹ tích ban đầu, để Thiên Mộng Băng Tằm làm hồn hoàn và hồn linh thứ nhất của ký chủ.
Ban thưởng: trăm vạn năm hồn hoàn, một miếng mười vạn năm chân trái hồn cốt."
"Lựa chọn 2: không theo vận mệnh quỹ tích ban đầu, từ chối lời đề nghị của Thiên Mộng Băng Tằm.
Ban thưởng: trăm vạn năm hồn hoàn cùng trí tuệ hồn linh, Thiên Mộng Băng Long (nữ) trăm vạn năm đầu hồn cốt, thức tỉnh võ hồn Băng Phách Long Vương.
Lưu ý: tứ đại hồn kỹ của Thiên Mộng vẫn được giữ nguyên."
Hoắc Vũ Hạo nhìn thấy lựa chọn mà hệ thống đưa ra về sau, lần đầu tiên cảm thấy, phải đưa ra một sự lựa chọn lại khó khăn đến vậy.
Sau một lúc lâu suy nghĩ cùng tự vấn bản tâm, thì hắn vẫn quyết định tuyển lựa chọn 2.
Xin lỗi Thiên Mộng ca, ta không phải nguyên chủ, ta chỉ kế thừa ký ức và thân phận của hắn thôi, chứ không hề kế thừa cảm xúc mà hắn dành cho ngươi, nên... haizz.
"Tinh! lựa chọn thành công, đang phát phần thưởng cho ký chủ."
Sau khi Hoắc Vũ Hạo đưa ra lựa chọn, thì một đạo lực lượng huyền ảo bay ra từ trên cơ thể hắn, rồi ngay lập tức bao quanh lấy Thiên Mộng Băng Tằm đối diện hắn.
Mọi thứ diễn ra chỉ trong chưa đầy một cái chớp mắt, thì Thiên Mộng đã bị lực lượng kia bao lại thành một cái kén trắng lớn.
Trên cái kén trắng kia, còn có một cổ lực lượng huyền ảo đang không ngừng du tẩu, rất nhanh sau đó, cả cái kén lớn liền hoá thành một quả trứng to lớn.
Bên trên vỏ trứng còn có rất nhiều đạo băng lam sắc long văn, đang không ngừng phóng thích long uy, tinh thần chi lực, cùng cực hạn hàn ý !
Lại qua mười cái hơi thở, thì quả trứng kia liền phát ra từng tiếng răng rắc, rồi vỡ tan thành nhiều mảnh nhỏ rơi vãi trên mặt đất, để lộ ra sinh vật đang được bao bọc ở bên trong.
Đó là một con rồng phương đông, có đường kính tầm hơn một thước, và dài khoảng chừng hơn mười lăm, mười sáu thước.
Toàn thân nó chỉ có một màu băng lam trong suốt, nhìn qua như thể nó là một tuyệt tác được tỉ mỉ điêu khắc từ băng vậy.
Đôi long nhãn toả ra lam kim quang mang óng ánh, tứ chi thon dài, tứ trảo được trang bị một bộ móng vuốt sắc nhọn, trên thân cũng có mười đạo kim văn phân bố đều đặn.
Nhìn thoáng qua, thì tựa như là phiên bản long hoá của Thiên Mộng Băng Tằm vậy, chỉ khác có mỗi chiều dài, và có thêm bốn chi ở trước sau thôi.
Ừm! khác cả vẻ ngoài đẹp hơn, mỹ lệ động lòng người hơn, và nó là giống cái, chỉ khác có bấy nhiêu thôi.
Khụ khụ, điều đáng chú ý không chỉ có mấy việc này, mà còn có cả quá trình biến hoá chớp nhoáng kia nữa.
Nên nhớ, trong suốt quá trình "long hoá" của Thiên Mộng Băng Tằm, thì Thiên Mộng thậm chí còn chưa kịp tìm hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Thì đã bị hệ thống làm cho chuyển đổi giống loài, còn chuyển luôn cả giới tính nữa, có thể nói là thủ đoạn khủng bố vô cùng !
Mà Hoắc Vũ Hạo đối với cách này của hệ thống, cũng chỉ là giơ ngón tay cái lên, trong lòng thầm hô, không hỗ danh là đỉnh cấp kim thủ chỉ, thống ca uy vũ !
Trở lại với tình hình trước mắt...
Sau khi Thiên Mộng Băng Tằm hoá thành Thiên Mộng Băng Long, thì liền bay đến bên cạnh Hoắc Vũ Hạo, rồi nói.
"Thiên Mộng Băng Long xin ra mắt chủ thượng."
Đó là một giọng nữ ấm áp, thanh thúy dễ nghe, cùng duyên dáng động lòng người.
Hoắc Vũ Hạo nghe Băng Long nói chuyện về sau, liền triệt để khẳng định, đối phương đã bị "biến hoá" hoàn toàn.
"Mọi chuyện tiếp theo, ngươi biết nên làm như thế nào chứ ?"
Hoắc Vũ Hạo nhẹ nhàng nói.
"Vâng, thuộc hạ biết rõ thưa chủ thượng."
Thiên Mộng Băng Long nghe hắn hỏi, liền nhanh chóng nói.
Hoắc Vũ Hạo nghe nàng trả lời, thì liền gật gật đầu, rồi trịnh trọng nói.
"Vậy thì chúng ta nhanh chóng bắt đầu thôi !"
Nói rồi, hắn liền nhanh chóng bày ra hồn đạo khí thủ hộ cùng che giấu sự tồn tại, rồi ngồi xếp bằng trên mặt đất, bắt đầu vận chuyển hồn lực trong cơ thể.
Thiên Mộng Băng Long thấy vậy, cũng nhanh chóng dùng cơ thể quấn quanh người hắn, bắt đầu vận chuyển thiên địa chi lực trong cơ thể, rồi ngâm xướng huyền ảo long tộc kinh văn.
Ngay lập tức, toàn thân nó liền toả ra nồng đậm lam bạch kim sắc quang mang, mười đạo kim văn trên thân Băng Long, cũng bắt đầu bao phủ lên cơ thể Hoắc Vũ Hạo.
Sau đó Thiên Mộng Băng Long liền hoá thành một cổ lực lượng tinh thuần, rồi chui vào trong cơ thể Hoắc Vũ Hạo, bị hắn hấp thu sạch sẽ.