Chương 9: trăm vạn năm hồn hoàn, đệ tứ võ hồn.
Sau hơn mười phút kể từ lúc, Thiên Mộng Băng Long thực hiện nghi lễ hiến tế, thì Hoắc Vũ Hạo cũng thành công đem lực lượng của nàng toàn bộ hấp thụ.
Sở dĩ hắn có thể làm được như vậy, là vì hắn đã sử dụng thần hồn Thần Vương cấp, cùng Thần Vương cấp lực lượng, để hỗ trợ tự thân.
Hơn nữa, trong suốt quá trình hiến tế này, Thiên Mộng Băng Long còn tự đặt lên mình "mười hai đạo phong ấn" để hắn có thể dễ dàng hấp thu, và sử dụng lực lượng của nàng sau này.
Hấp thu xong hồn lực của Băng Long về sau, quanh thân thể Hoắc Vũ Hạo, liền xuất hiện một vòng hồn hoàn hoàng kim sắc.
Bên trên còn có mười đạo lam kim văn, đang không ngừng phát ra quang mang óng ánh, cùng long uy, tinh thần chi lực, và cực chí hàn ý!
Đồng thời, trong tinh thần chi hải của hắn, cũng được lạc ấn thêm bốn kỹ năng, chính là tứ đại hồn kỹ hỗ trợ của Thiên Mộng, nhưng uy năng lại cường đại hơn!
Lúc này, trong thế giới thần hồn của Hoắc Vũ Hạo, lại xuất hiện thêm một đạo thân ảnh mỹ lệ vô xong, màu lam băng ánh kim sắc mái tóc dài xõa tới ngang hông.
Dung nhan tuyệt thế, mũi cao, cặp mắt lam kim to tròn, long mi cong dài, đôi môi hồng phấn óng ánh mọng nước, dáng người uyển chuyển, đường cong quyến rũ.
Có thể nói, vẻ đẹp của nàng là sự diễn tả hoàn mỹ của câu, "khuôn mặt thiên thần, dáng người ma quỷ" có lẽ câu nói này sinh ra chính là dành cho riêng nàng !
Trong ký ức của Hoắc Vũ Hạo, hay ký ức của nguyên chủ, cả kiếp trước lẫn kiếp này, vẫn chưa bao giờ gặp được một người nào, xinh đẹp như nàng.
Kể cả mẫu thân hắn sau khi tăng phúc nhan trị, hay Đường Vũ Đồng, và Vương Thu Nhi, Băng Đế, Tuyết Đế, Sinh Mệnh nữ thần, Tiểu Vũ, v.v...
Đều là những người con gái xinh đẹp nhất trong ký ức của hắn, nếu so ra thì vẫn kém cạnh nàng ít nhiều !
Giờ phút này, hắn cuối cùng cũng hiểu được cảm giác của nguyên chủ, khi lần đầu nhìn thấy võ hồn dung hợp kỹ, Quang Chi Nữ Thần, là như thế nào rồi.
Cảm giác yêu từ cái nhìn đầu tiên đó là, "chỉ cần nhìn thoáng qua, thì trái tim ta đã bị nàng ngự trị mất rồi".
Thấy Hoắc Vũ Hạo nhìn mình đến mức ngẩn ngơ, khiến Thiên Mộng Băng Long có chút bối rối, ngượng ngùng nói.
"Chủ thượng, bộ dạng nhân hình của ta... có gì đó... kỳ lạ lắm sao ạ ?"
Hoắc Vũ Hạo nghe nàng hỏi, mới chợt nhận ra bản thân đã thất thần, đành ho khan một tiếng, rồi nói.
"Khụ! không có gì! chỉ là ta đang suy nghĩ nên đặt tên gì cho ngươi, để sau này tiện giao tiếp hơn mà thôi.
-Ừm! chính là như vậy đấy."
Thiên Mộng Băng Long nghe vậy, liền có chút không hiểu thấu gật gật đầu, ngốc manh nói.
"Chủ thượng, ngài có thể gọi ta là Thiên Mộng sao?.
-Ý ta là... ta cảm thấy cái tên Thiên Mộng này vẫn rất thích hợp với ta.
-Hơn nữa, ta cũng rất thích cái tên này..."
Hai câu đầu nàng nói rất rõ ràng, nhưng câu cuối thì lại nói nhỏ như tiếng muỗi kêu vậy, tuy nhiên Hoắc Vũ Hạo vẫn có thể nghe được.
Hắn chỉ khẽ cười một tiếng, rồi nói.
"Được, vậy sau này ta sẽ gọi nàng là Thiên Mộng, hoặc là Mộng nhi, có vấn đề gì không ?"
Thiên Mộng Băng Long, không từ giờ nên gọi nàng là "Thiên Mộng" nghe hắn nói vậy, liền nhảy lên vui sướng.
Hoắc Vũ Hạo đứng bên cạnh thấy vậy, trong lòng không khỏi cảm khái, vận mệnh thật kỳ diệu.
Quanh đi quẩn lại thì hồn hoàn đầu tiên của hắn, vẫn là trăm vạn năm hồn hoàn cùng tứ đại hồn kỹ, hồn linh đầu tiên của hắn vẫn là "Thiên Mộng".
Tuy mọi thứ vẫn có chút khác biệt, nhưng cũng không nhiều lắm.
Sau một lúc trò chuyện với Thiên Mộng, thì Hoắc Vũ Hạo cũng thoát khỏi thế giới thần hồn, trở lại thế giới bên ngoài, để kiểm tra tình trạng của bản thân.
Bởi vì chỉ mới khảm có một hồn hoàn, nên hồn lực của hắn vẫn chưa thể đột phá quá 21 cấp.
Nhưng lực lượng hồn lực, và thiên địa nguyên khí trong cơ thể hắn, lại nội hàm thêm rất nhiều, đã bắt đầu có dấu hiệu chuyển hoá từ thể khí thành thể rắn.
Hơn nữa, không chỉ có hồn lực, mà cả tinh thần chi lực của hắn, cũng sắp ngưng thực thành thể rắn nữa.
Điều này cũng có nghĩa là, tu vi tinh thần lực của hắn đã đạt đến cấp bậc "hữu hình vô chất" nhờ vào việc luyện hoá một phần lực lượng của Thiên Mộng Băng Long !
Hoắc Vũ Hạo quan sát thấy tình hình hiện tại của bản thân về sau, ánh mắt không khỏi sáng lên, tâm tình cũng trở nên cực kỳ vui sướng.
Theo hắn thấy, nếu cứ tiếp phát triển như vậy, thì không lâu sau nữa, là hắn có thể thử đi ngưng tụ hồn hạch, mặc dù không chắc sẽ thành công, nhưng vẫn có thể thử một lần.
Nên nhớ, tại kiếp trước, nguyên chủ phải đạt đến 70 cấp, thì mới có thể đi thử ngưng tụ hồn hạch, nhưng hiện tại hắn chỉ mới 21 cấp, đã có thể mơ hồ sờ đến cấp bậc này.
Sau khi kiểm tra tình trạng cơ thể, thì Hoắc Vũ Hạo bắt đầu kiểm tra tứ đại hồn kỹ mà hắn vừa nhận được, bao gồm:
Đệ nhất hồn kỹ: tinh thần thám trắc.
Đệ nhị hồn kỹ: tinh thần cộng hưởng.
Đệ tam hồn kỹ: tinh thần triền nhiễu.
Đệ tứ hồn kỹ: linh hồn công kích.
Trong tứ đại hồn kỹ này, chỉ có hồn kỹ thứ hai là thuần tinh thần thuộc tính, còn ba cái còn lại đều mang song thuộc tính tinh thần và cực chí chi băng.
Cũng có nghĩa là...
Sau khi phóng thích hồn kỹ thứ nhất, trong phạm vi bao trùm tinh thần lực của Hoắc Vũ Hạo, thì hắn có thể khiến nhiệt độ giảm xuống toàn diện, hoặc một khu vực nhỏ trong phạm vi bị bao trùm.
Nếu kết với sự q·uấy r·ối của hồn kỹ thứ ba, và công kích linh hồn đến từ hồn kỹ thứ tư, thì sẽ gia uy lực của chúng lên một mức nhất định.
Bởi vì, cả hai hồn kỹ kia cũng mang theo cực chí chi băng lực lượng, giúp gia tăng đáng kể uy lực, và khả năng khống chế của hồn kỹ.
Sau khi hoàn thành kiểm tra hồn kỹ, thì hắn bắt đầu kiểm tra võ hồn mới của bản thân, võ hồn siêu thần cấp Băng Phách Long Vương !
Băng Phách Long Vương: thần vương cấp bậc thần thú, sở hữu cực hạn chi băng lực lượng (độ không tuyệt đối) cùng băng hoại lực lượng (cực hạn đóng băng đến mức hủy diệt).
Sau khi xem xét thuộc tính của võ hồn mới này, thì Hoắc Vũ Hạo liền bị doạ cho kinh hãi không nhẹ, cũng không thể trách hắn được.
Bởi vì thuộc tính của võ hồn này quá mức biến thái! nhất là băng hoại lực lượng kia, càng là cường đại đến mức quá phận, khủng bố đến mức làm người giận sôi.
Sau một thoáng bình ổn lại tâm tình kích động của mình, Hoắc Vũ Hạo dự định hấp thu trăm vạn năm đầu hồn cốt, mà hệ thống ban thưởng cho hắn.
Thế nhưng, trong lúc hắn đang chuẩn bị bố trí thêm hồn đạo khí bảo hộ và ẩn giấu sự tồn tại, thì lại có biến cố phát sinh !
Chỉ thấy tại sâu trong sâm lâm, đột nhiên bạo phát ra một cổ uy áp cường đại, của mười vạn năm hồn thú.
Rồi một con bạch hổ to lớn lao ra từ sâu trong sâm lâm, sau đó ngay lập tức bổ nhào tới t·ấn c·ông Hoắc Vũ Hạo !
Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, Hoắc Vũ Hạo bạo phát tiềm năng, sử dụng không gian chi lực để thuấn di hơn mười mét khỏi vị trí ban đầu.
(P/s: tại cuối bộ truyện nguyên tác, Hoắc Vũ Hạo đã nắm giữ cực hạn chi băng "độ không tuyệt đối" và tinh thông lực lượng không gian, nên khi hắn trùng sinh thì vẫn có thể nắm giữ hai loại lực lượng này.)
Ngay sau đó, tiếng mặt đất bị phá toái, cùng âm thanh lực lượng xung kích, và tiếng gầm giận dữ liền ầm vang bên tai hắn.
Rầm! Rầm! Ầm! Gàooo!!!
Cùng lúc đó, hai người Bối Bối và Đường Nhã đang lần tìm dấu vết của Hoắc Vũ Hạo, thì nghe thấy tiếng động lớn phát ra gần đó.
Hai người nhìn nhau một cái, rồi ăn ý gật đầu, sau đó nhanh chóng chạy về hướng vừa phát ra tiếng động lớn kia.
Nhưng có lẽ hai người không hề nhận ra rằng, kể từ lúc hai người đi tìm Hoắc Vũ hạo, thì đã bị một cổ lực lượng không gian, liên tục đánh lạc hướng và kéo dài khoảng cách.
Mà người làm tất cả chuyện này, không ai khác chính là Cầm Nhã, với đệ nhị võ hồn Thái Hư Cổ Long, thì nàng có thể tùy ý điều chỉnh không gian ở một mức độ nhất định.
Mà sở dĩ nàng làm vậy, là bởi vì Hoắc Vũ Hạo đã ra lệnh cho nàng rằng:
"không được để hai người họ đến gần ta, cho đến khi nhận được chỉ thị từ ta."