“ Đing đing, chúc mừng túc chủ lần đầu g·iết được Đấu Tông, ban thưởng hai khôi lỗi Lục tinh Đấu Hoàng”. Đang nằm thở phì phò trên cát, Lâm Phong não bộ lúc này vang lên một âm thanh máy móc.
“ Không tệ! so với việc tìm thêm thuộc hạ thì sử dụng khôi lỗi càng dễ điều khiển, phần thưởng này ta thích”. Nghe được thanh âm này, Lâm Phong ánh mắt hơi sáng lên một chút, sau khi nhìn qua hai bộ khôi lỗi trong lòng liền đưa lên ngón cái với hệ thống.
“ Ngươi không sao chứ?”. Đang ở trong suy nghĩ, lúc này một âm thanh nữ nhân vang lên bên cạnh hắn.
Mỹ Đỗ Toa sau khi ra lệnh cho thuộc hạ tiến hành thu dọn tàn cuộc, cũng như bắt đầu sửa chữa lại xà tộc, thì nàng liền đi đến chỗ hắn.
“ Vẫn ổn, chỉ là cạn kiệt đấu khí mà thôi, nằm chờ một chút sẽ khôi phục lại, còn v·ết t·hương kia chỉ là ngoài da không đáng ngại”. Thoát ra khỏi cuộc trò chuyện hệ thống, Lâm Phong đưa mắt nhìn sang nàng nói ra.
“ Lần này nhờ có ngươi, xà nhân tộc mới không bị diệt”. Mỹ Đỗ Toa ngồi xuống một tảng đá nhỏ kế bên Lâm Phong, nàng tay đưa qua miệng hắn nhẹ lau đi v·ết m·áu dính trên đó rồi nói, bên trong thanh âm sự băng lãnh đã giảm đi rất nhiều.
Nàng dù sao cũng là một trong những nữ vương của xà nhân tộc có tiềm năng nhất, đã dẫn dắt tộc nhân của mình vượt qua bao nguy nan, nếu lần này thực sự để nó bị phá hủy trên tay mình thật đúng là đáng xấu hổ.
“ Haha, không đáng nhắc đến, huống hồ ta đã đưa cô miếng ngọc kia thì phải làm chứ, hơn nữa dù mạo hiểm đổi lại được Mỹ Đỗ Toa nữ vương đích thân lao máu giùm thì còn mong đợi gì nữa”.
“ Mà dù sao, ta sớm muộn cũng gặp lại tên đó thôi, đám người của thế lực này dai như đỉa đói, chỉ cần cảm nhận trên người cô có thứ gì đặc biệt thì kiểu gì cũng sẽ tìm đến không buông”.
“ Do đó trên khắp đấu khí đại lục này rất nhiều thế lực ghét bọn chúng, nếu không phải điện chủ của bọn chúng thực lực Đấu Thánh cửu tinh thì đã bị diệt từ lâu”.
Một mùi thơm thoang thoảng tràn vào mũi Lâm Phong ngay khi Mỹ Đỗ Toa ngồi xuống kế bên hắn, hơn nữa bản thân lại là bất ngờ trước hành động của nàng mà cười lên sảng khoái nói.
“ Ngươi hình như biết được hơi nhiều việc so với tuổi của mình a” Nghe được những lời của Lâm Phong, nàng ánh mắt lóe lên một cái, Mỹ Đỗ Toa cảm giác được tên thiếu niên này dường như biết mọi sự việc vô cùng thần bí, vẻ mặt nghi hoặc hỏi.
“ Rất phức tạp”. Lâm Phong đương nhiên không thể nói ra chuyện của mình, mọi lúc như thế hắn chỉ nói ra câu này.
“ Thần thần bí bí, vậy ngươi sau đó liền rời đi?”. Thấy Lâm phong không có trả lời, Mỹ Đỗ Toa hừ lạnh một tiếng, hỏi qua việc khác.
“ Càng thần bí càng hấp dẫn không phải sao? ta còn có việc chưa làm xong ở Hắc Giác Vực, đương nhiên phải sớm trở lại nơi đó”. Nằm gác tay ra sau đầu, ánh mắt nhìn lên bầu trời rộng lớn kia hắn nhẹ cười đáp.
“ Nhưng trước khi đi ta còn phải thực hiện lời hứa của ta cái đã, dù sao cô cũng đã là Đấu Hoàng đỉnh phong, cũng nên đột phá rồi, chờ cô hồi phục lại chúng ta sẽ bắt đầu”. Hắn sau đó tiếp tục nói.
“ Ừm, được!”. Mỹ Đỗ Toa nghe được những lời này thì nhẹ gật đầu một cái, trong lòng xuất hiện một cảm giác kì lạ, một cảm giác mà trước giờ nàng chưa từng gặp phải, không hiểu vì sau khi nói chuyện với hắn bản thân lại luôn muốn hỏi chuyện mà người này sắp làm.
Mỹ Đỗ Toa đương nhiên biết là vụ giao dịch này mình chính là người được lợi hơn, nào có chỉ phá một phong ấn sớm muộn hắn cũng giải được trên người Hải Ba Đông để lấy được cơ hội đột phá cơ chứ.
Hơn hết nếu không nhờ có người này thì hiện tại nàng đã không thể nghĩ tới việc tiến vào Đấu Tông được nữa.
“ Đúng rồi, cô nghĩ sao về việc chuyển khỏi nơi này đến nơi tốt hơn sinh sống?”. Lâm Phong lúc này như nghĩ ra gì đó, quay đầu nhìn đến nàng hỏi.
“ Chuyện đó đương nhiên ta cũng từng nghĩ tới, nơi đây quá khắc nghiệt nếu không phải bị chèn ép đến chỗ này, ai lại muốn sống tại sa mạc khô cằn chứ, nhưng mà tại Tây Bắc đại lục hầu như mọi phương đều có thế lực nắm giữ, ta không muốn đột nhiên gây chiến, tranh giành địa bàn ảnh hưởng đến tộc nhân của mình”.
Nghe được những lời của Lâm Phong, Mỹ Đỗ Toa sửng sốt một chút, nàng sau đó khẽ thở dài nói ra, Tháp Qua Nhĩ sa mạc này chỉ toàn cát và đá, hơn nữa xà nhân bọn họ lại rất ghét nhiệt độ cao, nơi này thì không thể tệ hơn được nữa.
“ Cô thấy Ma Thú sơn mạch thế nào?”. Đương nhiên Lâm Phong biết hết những chuyện này, chỉ là hắn cố tình hỏi mà thôi.
“ Ngươi có ý gì?” Mỹ Đỗ Toa đương nhiên không hiểu tại sao đột nhiên Lâm Phong lại hỏi chuyện này.
“ Nếu như cô thấy được, chờ sau khi ta quay trở lại Gia Mã đế quốc, xà nhân tộc có thể chuyển đến đó sinh sống”. Hắn không có giải thích nhiều chỉ vẻn vẹn nói ra bao nhiêu đó.
Nghe thấy thế, Mỹ Đỗ Toa chợt nhớ lại những gì mà tên này nói ra lần trước: “ Ta sẽ đem mâu thuẫn của nhân tộc cùng xà nhân xóa bỏ”.
“ Nghe ngươi nói cứ như là Gia Mã đế quốc là của bản thân mình vậy?”.Nàng lúc này mới nhìn vào gương mặt hắn hơi cười nói ra.
“ Không giấu gì nữ vương bệ hạ, nơi đó chắc chắn chín phần mười đã nằm trong tay ta, bởi vì còn phải đi đến Hắc Giác Vực nên không có làm ra hành động gì lớn tránh khi ta không có ở nơi đó đám người giống như tên Vụ hộ pháp q·uấy n·hiễu”.
Thấy Mỹ Đỗ Toa vẫn còn nghi ngờ, hắn chỉ giải thích thêm nhiêu đây việc còn lại tùy nàng quyết định nhưng có vẻ chuyện này cũng đã sớm được định sẵn.
“ Được rồi, được rồi không nói đến việc này nữa dù sao thời gian vẫn còn khá xa chúng ta nên chuẩn bị cho việc đột phá thì hơn”. Lâm Phong lúc này mới đứng dậy, lấy ra một bình đan dược cho nàng rồi tiến về nơi thành thị của xà nhân tộc.
Mỹ Đỗ Toa sau khi trầm mặt một chút thì cũng đi theo hắn, dù sao nàng cũng phải trở lại đứng ra chỉ đạo sự vụ trong tộc hiện tại.
“ Thì ra là tiểu hữu, lần này nhờ có ngươi xà nhân tộc bọn ta mới thoát khỏi khốn cảnh này”. Đại trưởng lão lúc này đang theo dõi đám người làm việc thì gặp Lâm Phong tiến đến thế là tiến đến khách khí nói.
“ Các vị không cần khách sáo”. Lâm Phong thấy lão bà này khách khí như vậy cũng chỉ hơi cười đáp lại.
“ Người đâu mau đi sắp xếp một chỗ cho tiểu hữu này nghỉ ngơi!”. Thấy thái độ của người thanh niên, đại trưởng lão cũng là thầm gật đầu tán thưởng, bà ta nhìn đến phía dưới hô lên một tiếng.
“ Vâng Đại trưởng lão”. Theo tiếng hô của lão vừa dứt, một thân ảnh uyển chuyển tiến đến bên này.
Nữ xà nhân trên thân lộ ra chiếc eo trắng như tuyết, hơn hết nó lại vô cùng mềm mại kết hợp với chiếc đuôi màu xanh uốn lượn qua lại rất là dụ người, khuôn mặt cũng rất xinh đẹp, trên đó luôn toát ra một cổ mê hoặc mỗi khi nhìn đến, người này không ai khác chính là Nguyệt Mị.
“ Mời đại nhân đi theo ta”. Nàng ta tiến đến trước mặt Lâm Phong, đôi môi hé mở nhẹ nhàng nói.
“ Nguyệt Mị thống lĩnh còn nhớ ta sao?”. Trên đường di chuyển, Lâm Phong lúc này đi phía sau nàng, ánh mắt nhìn đến vòng eo không ngừng uốn lượn qua lại vô cùng mềm dẻo, hắn lúc này mời cười hỏi.
“ Đại nhân nói đùa rồi, ngài chính là nhân loại đẹp mắt nhất mà nhân gia từng thấy, làm sao quên được”. Nghe lời nói của Lâm Phong, Nguyệt Mị liền dừng lại xoay người ra sau cười lên mê người nói, nàng lúc này cũng tiến đến đưa đôi tay thon dài của mình ra mà nhẹ vuốt ve trên mặt hắn.
“ Haha, ta không phải mấy tên yếu nhớt kia đâu”. Đừng thấy nàng nhẹ nhàng mê người dụ hoặc như vậy mà đánh giá sai thật ra độ tàn độc cũng không kém vẻ đẹp là bao nhiêu.
Không biết đã có bao nhiêu nam tử c·hết dưới tay nàng sau khi nghe những lời nói mê hoặc này, Lâm Phong đương nhiên không sợ, hắn đưa tay ra vỗ thật mạnh lên chiếc mông mềm mại của nàng mà cười nói.
Một thanh âm giòn giã mà vang lên, Nguyệt Mị vẻ mặt có hơi đỏ, nàng thật không ngờ người này lại dám làm việc đó.
“ Ây da, ngài làm nhân gia thật xấu hổ”. Lời nói có chút nũng nịu phát ra, Nguyệt Mị cả người nhẹ uốn éo qua lại.
Nhưng nàng trong khi quay lại, bắt gặp ánh mắt của Mỹ Đỗ Toa ở xa nhìn trừng trừng đến nơi đây thì không dám làm loạn nữa mà tiếp tục dắt hắn đi.
Lâm Phong đương nhiên cảm nhận được ánh mắt của nàng, hắn không có quay lại trên miệng chỉ hơi cười cười rồi tiếp tục đi, hắn cần phải tu luyện đem đấu khí khôi phục mới được.
0