Gia Mã đế quốc và Hắc Giác Vực cách nhau một khoảng khá xa và để đến được nơi đây buộc phải vượt qua một loạt các tiểu quốc gia
Việc đi bộ hoặc cưỡi ngựa đến đó có thể mất ba tháng hoặc thậm chí nửa năm, đương nhiên đường đi không phải lúc nào cũng thuận lợi, và có thể sẽ gặp phải nhiều khó khăn.
Những tiểu quốc gia nằm trên đường đi không bao giờ yên ổn, các dong binh đoàn tranh đấu vì lợi ích, và không ít trong số họ đã biến thành những đám cường đạo.
Các thương đội cũng phải đối mặt với nguy cơ b·ị c·ướp đoạt tài vật, thậm chí cả nữ nhân nếu như không có đủ thực lực, cuối cùng họ đa phần đều rơi vào tình cảnh thê thảm.
Lâm Phong với thực lực của Đấu Hoàng cho nên việc sử dụng đấu khí hóa cánh liên tục cũng không có mấy tốn sức.
Cứ khoảng bốn ngày thời gian hắn sẽ hạ xuống điều tức phục hồi lại đấu khí của mình, đến ngày thứ tám sau khi bay qua các tiểu quốc thì phía xa xa đã xuất hiện một dãy núi dài miên man trong tầm mắt.
Đưa tầm mắt xuyên qua dãy núi chính là một dải bình nguyên màu tối đen, giống như một đạo hắc tuyến ngăn cách với thế giới bên ngoài, hoàn toàn phân biệt rõ ràng.
“ Cuối cùng cũng tới tới địa phận của Hắc Giác Vực, đây chắc chắn là Hắc Vực đại bình nguyên”. Nhìn thấy toàn cảnh Lâm Phong cất tiếng nói.
Tìm một nơi đáp xuống, hắn liền tiến vào trạng thái tu luyện để khôi phục lại đấu khí bị tiêu hao.
Nửa giờ thời gian trôi qua, đôi mắt người thanh niên chậm rãi mở ra, trong con ngươi đen nhánh chợt lóe lên thanh sắc hỏa diễm rồi biến mất, dao động năng lượng xung quanh cũng từ từ tan biến.
Cảm nhận được đấu khí đã tràn đầy trở lại, Lâm Phong thở ra một cái sảng khoái, thân thể chớp động một cái liền vọt lên phía trên tiếp tục di chuyển.
Đến nơi đây đã ngoài phạm vi của bản đồ mà Hải Ba Đông lúc trước cho hắn, cho nên việc đầu tiên là phải tìm một tấm bản đồ mới ở nơi đây.
Trên bình nguyên vô tận, một đạo hắc ảnh lướt đi trên không với tốc độ cực nhanh liên tục thoát ẩn thoát hiện trên bầu trời không ai khác chính là Lâm Phong.
Hắn đã phi hành liên tục nửa giờ mà vẫn không thấy một bóng người nào, khiến hắn có chút buồn bực.
Ngay khi hắn sắp mắng vài câu thì từ xa đã xuất hiện rất nhiều lều trại với đủ loại màu sắc đây chính là một bộ lạc nhỏ, Lâm Phong tâm trạng thay đổi bởi vì chắc hẳn ở đây sẽ có bản đồ.
Hạ xuống ở phía xa, hắn cước bộ đi đến nơi lều trại này do hắn thấy có một cái cổng ngăn cách với bên trong.
Tiến gần đến đại môn, đôi mắt quét nhìn xung quanh, bộ lạc này thực sự không nhỏ các đỉnh lều rất nhiều gần như nối liền nhau nhìn sơ thì ít nhất cũng có gần trăm đỉnh.
Từ bên trong lều, tiếng huyên náo vang lên không ngừng, cho thấy rằng nhân khí bên trong không hề thiếu.
Đang dần tiến đến lối cửa chính, Lâm Phong chợt lách nhẹ người sang một bên để tránh đi một mũi tên hướng thẳng đến mình.
“ Có ý gì? ta đến để tìm mua bản đồ, không có ý định gì khác”. Lâm Phong ánh mắt nhìn thẳng đến phía hàng rào, lạnh giọng nói.
"Chẳng lẽ ngươi là người mới đến Hắc Giác vực? Muốn tiến vào trước hết phải đưa năm trăm kim tệ coi như phí qua cổng”. Một bóng người nhảy lên hàng rào khi nghe thấy câu hỏi của hắc y nhân, hắn đầu tiên là sửng sốt rồi giống như hiểu được điều gì đó mới nói lại.
Lâm Phong nghe đến đây cũng không nói thêm gì liền lấy ra một cái túi nhỏ ném đến tên nam tử kia, hắn muốn nhanh đi khỏi địa phương này nên không cần gây náo động làm gì.
Gã nam tử vội vàng tiếp nhận, sau khi đếm tỉ mỉ một lần liền vung tay kèm theo thanh âm khô cằn quát:"Mở cửa.".
Lời vừa dứt thì cánh cổng gỗ truớc lối vào bộ lạc nhất thời cọt kẹt mở ra, lộ ra bên trong là dòng người đang lui tới trên đường.
Vừa tiến vào bên trong cánh cửa cũng đóng lại, lúc này tên nam tử nét mặt thay đổi trở nên tham lam nhìn vào Lâm Phong nói:
"Đem hết đồ vật của ngươi giao ra đây, cả kể là binh khí, bất kể là cái gì cũng mang hết ra, vạn nhất tâm tình ta dễ chịu có lẽ sẽ để lại ngươi một cánh tay, cho ngươi hiểu rõ cái giá của nó, bài học cho người là đừng để người khác biết mình là người mới đến có hiểu chưa, bây giờ mau đưa hết đây!”.
“ Haizz, vốn là không muốn để ý mấy tên này làm gì, vậy mà”. Lâm Phong nghe như thế chỉ nhẹ lắc đầu nói.
Sau đó không đợi đám người trên cổng kịp phản ứng, hắc y nhân không biết từ lúc nào đã biến mất trước mắt bọn hắn.
“ Rắc”. Đang nhìn phía trước tên nam tử không biết sau chỉ nghe một tiếng xương gãy vang lên mắt của hắn liền nhìn thấy ở phía sau lưng rồi ý thức biến mất.
Hai tên còn lại nhìn cảnh này mà kh·iếp sợ không thôi, hiển nhiên đầu tên nam tử đã bị hắc y nhân xoay ra phía sau, ngay khi định bỏ chạy thì bọn hắn đột nhiên ngã xuống.
Đây là do Lâm Phong rút hai mũi tên trực tiếp phóng xuyên đầu bọn hắn, xong xui hắn phủi phủi tay cuối xuống nhặt lại cái túi có chứa năm trăm kim tệ rồi tiếp tục đi vào bên trong, tất cả những diễn biến vừa rồi chỉ diễn ra không quá mười giây.
Ngay khi thân ảnh hắn chậm rãi biến mất ở ngã rẽ cuối đường. trong đám người lúc này mới vang lên tiếng xì xào bàn tán, vài người cười cười liếc mắt nhìn cỗ t·hi t·hể nằm truớc đại môn.
Trong mắt cũng không có gì thương hại, miệng còn chậc chậc tán thưởng nói:"Hắc, hắc người này thủ đoạn thật sự là đủ tàn nhẫn, xuống tay rõ ràng dứt khoát đem người g·iết không có nửa điểm chần chờ, thực lực và tính cách như hắn ở Hắc Giác vực này sống cũng ung dung nhàn nhã.".
Lâm Phong đi dọc theo mấy con đường ở nơi đây, nhưng lại phát hiện bộ lạc này lại không có cửa tiệm nào bán bản đồ cả, lúc này hắn mới nhìn đến có một vài người đang khiên đồ chất lên xe người gần đó thì mới tiến lại hỏi: “ Các vị cho ta hỏi đường đến thành thị gần nhất là đi hướng nào?”.
"Vị tiên sinh này muốn tìm mua bản đồ phải không? Vừa rồi ta thấy ngươi dọc đuờng đều có hỏi!" Lúc này một tên mập gần đó mới đi lại nói, Lâm Phong nhìn qua thì hắn có vẻ là chủ của đoàn người này.
“ Đúng vậy, ta đến tìm kiếm bản đồ nhưng nơi này không có ai bán, ngươi có sao?”. Lâm Phong giọng nói trầm trầm phát ra.
"Ta là thương nhân thường đi lại ở Hắc Vực đại bình nguyên, tự nhiên là phải mang theo bản đồ chính xác nhất." Mập mạp cười nói.
Ngay khi Lâm Phong định hỏi giá cả thì tên mập nói tiếp: “Ta cũng không cùng ngài quanh co lòng vòng, vừa rồi tại đại môn của bộ lạc, thấy thực lực của ngài không tồi, bởi vậy muốn mời tham gia đội hộ vệ bảo hộ cho thương đội của ta”.
“ Chúng ta có cùng múc đích rời khỏi nơi đây, ngài thì cần đường đến thành thị ta thì cần an toàn để đến được nơi đó vậy tại sau lại không đồng hành cùng, hợp tác đều có lợi đôi bên a”.
Thấy cũng không có gì là rủi ro, Lâm Phong gật đầu đồng ý.
"Sảng khoái, hợp tác rất nhanh, ngươi có thể gọi ta Đa Mã." Thấy hắc y nhân gật đầu tên mập nhất thời thở nhẹ nhõm một hơi cười hắn chìa bàn tay ra nói.
“ Lạc Phong” Lâm Phong cũng đưa tay mình ra, thản nhiên đáp lại.
Thế là cả đám người liền bắt đầu khởi hành, trên bình nguyên tối đen rộng lớn, một đoàn xe bị phủ trên mình lớp bụi vàng vội vã lướt đi trên đường, cuối cùng biến mất trong tầm mắt.
0