Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 334: Mở màn

Chương 334: Mở màn


Trước khí thế Đấu Vương không ngừng tăng cao của Hạo Dương, Ngô Diệc Triết không hề sợ hãi gì. Hắn chỉ bước ra một bước, một tiếng “rầm” vang lên, không gian xung quanh cũng dao động vì bước chân này.

Xung quanh khán đài lập tức cảm thấy điều kì dị, bước chân Ngô Diệc Triết không mạnh thế mà âm thanh vang lên lại quá lớn, càng dị hơn là theo bước chân đó nội tâm bọn họ như b·ị đ·ánh động một phát.

Thậm chí tới Hạo Dương là cường giả Đấu Vương cũng sửng sốt, tim hắn vừa rồi như bị lỡ mất một nhịp cảm giác dung động kịch liệt.

- Xem ra ngươi cũng là Đấu Vương đỉnh phong, nhưng là đột phá quá gấp lực lượng chưa vững, cách vận dụng lực lượng của bản thân không chắc chắn.

Vừa dứt lời Ngô Diệc Triết bước chân đạp tới một lần nữa, âm vang lấy đối phương làm trung tâm tản ra khắp nơi, một cảm giác tất cả khán đài như b·ị đ·ánh động một cách huyền diệu giống như rơi vào huyễn cảnh.

Tất cả xung quanh tĩnh lặng chỉ nghe được lời của Ngô Diệc Triết vang lên:

- Lấy ngoại lực đột phá, là dựa dẫm vào thiên địa là con đường tiểu đạo, chỉ là dựa thế thiên địa.

Tiếng nói như Ngô Diệc Triết như tiếng chuông trong gió, phảng phất cảm giác huyền diệu. Người the có thể nhiều, chân chính hiểu rõ thì cũng không có mấy ai. Người hiểu được cùng cảm nhận được áp lực vô hình áp lên người, Hạo Dương là như vậy, hắn thoáng chốc không thể cử động được.

- Lấy bản thân là trụ cột, ý trí là đường dẫn, thiên địa là lực. Biến lực lượng thiên địa thành của mình, mới là chính đạo. Đó mới là đại đạo, là vận thế thiên địa.

Mỗi bước chân của Ngô Diệc Triết vang lên chính là khi tim mọi người đập mạnh hơn, sự hư ảo lúc đầu dần được thay bằng luồng khí tức mênh mông mạnh mẽ giống như một tiểu thiên địa đang được hình thành vậy.

Bây giờ Ngô Diệc Triết không hề còn vẻ nho nhã như lúc đầu, giống như lột xác thành người khác.

- Mượn thế thiên địa là tiểu đạo, chuyển hóa thế thiên địa thành của bản thân chính là đại đạo.

Ý cảnh huyền ảo chứng minh sự thấu hiểu tới khả năng điều chuyển năng lượng của Ngô Diệc Triết phi thường cao.

Mà Hạo Dương đối diện thì thân thể cứng đờ, ý chí của hắn đang không ngừng xói mòn mất, sự tự tin ban đầu ngày càng trở nên mờ nhạt. Trong đầu không ngừng xuất hiện lời nói của Ngô Diệc Triết, như bị in sâu vào tiềm thức.

Giờ phút này, ngay cả những cường giả Đấu Hoàng trên đài cao quan sát ánh mắt vô cùng gắt gao nhìn xuống Ngô Diệc Triết.

- Tên này vậy mà lĩnh ngộ khá sâu so với cảnh giới Đấu Vương của hắn nha.

Kiếm Hoàng nheo mắt đánh giá.

Những điều Ngô Diệc Triết nói bất kì Đấu Hoàng cao giai nào cũng hiểu, vì bọn hắn ở cảnh giới này có thể sơ lược chạm tới với loại năng lượng thuộc về thiên địa, năng lượng thao túng không gian. Điều quỷ dị là sự hiểu biết này lại để một Đấu Vương nho nhỏ hiểu ra, là điều vô cùng bất hợp lý.

Đương nhiên điều này chỉ có thể có hai giải thích:

Một đối phương là thiên tài có thiên phú tuyệt cường, thấu hiểu được đạo lý mà Đấu Hoàng mới có thể hiểu.

Còn lại chính là một kẻ giả heo. Mà đang yên đang lành giả heo thì chỉ có thể là kẻ có gian trá muốn tiếp cận hoàng thất trong âm thầm.

- Không cần quan tâm, sự kiện này Kim Nhạn tông một tay lo liệu, nếu có vấn đề gì họ sẽ một tay xử lý phải không? Dù sao họ cũng là đệ nhất tông môn tại quốc gia này.

Hoàng đế Lạc Nhạn không nhanh không chậm lên tiếng nói, ý nghĩa của câu này có sự thâm sâu không hề nhẹ.

Các Đấu Hoàng khác thấy vậy cũng không nói thêm gì, yên lặng quan sát nốt trận đấu này. Đương nhiên kết quả thì tất cả các vị ở đây đã biết trước rồi.

Rầm!

Luồng năng lượng theo người Ngô Diệc Triết không ngừng hội tụ lại xung quanh như cơn lốc cuồng phong điên cuồng đè nén lên người Hạo Dương. Hắn nói:

- Cho nên việc hai người có thực lực đồng dạng, cũng không đại biểu cho cả hai có chiến lực đồng dạng, vì mấu chốt chính là cách sử dụng thứ sức mạnh đó. Chưa kể tới việc sức mạnh của ngươi không đủ ổn định. Nên sự thất bại ngươi đã nắm chắc trong tay rồi.

Giọng điệu trầm thấp nhàn nhạt, mang theo ý tứ như phán quyết thần linh giáng xuống của Ngô Diệc Triết như đánh thẳng tới ý trí chiến đấu của Hạo Dương. Thậm chí những người ở khán đài cũng bị những lời nói lôi kéo, ý chí chủ động nhận thua.

- Nực cười, ta là Hạo Dương trong cường giả bảng tại Lạc Nhạn đế quốc, đừng mơ tưởng ta sẽ thua như thế này.

Hạo Dương vào giây phút cuối cùng ánh mắt lóe lên sự liều mạng gầm lên một tiếng. Luồng đấu khí điên cuồng ngưng tụ lại thành một thân ảnh hư ảo hóa của một sinh vật viễn cổ đem Hạo Dương bao trùm vào bêm trong.

Sinh vật mang theo khí thế cuồng dã dường như có thể chống lại được cỗ âm ba bá đạo của Ngô Diệc Triết kia.

- Ngươi ép ta phải dùng tới tuyệt chiêu này ở vòng đầu tiên đúng là thật sự có bản lĩnh, nhưng bản lĩnh của ngươi chỉ có thể thế này mà thôi. Sâm La Vạn Tượng liền có thể đem ngươi mạt sát.

Âm thanh từ miệng Hạo Dương phát ra, bàn tay hư ảnh sinh vật khổng lồ mang theo lực lượng khủng bố lao tới Ngô Diệc Triết áp tới,

Trước hư ảnh này, Ngô Diệc Triết như ngọn đèn trong gió, kình phong hư ảnh phát ra giống như có thể tùy tiện đem ngọn đèn dập tắt ánh sáng.

Lực lượng hủy diệt phủ xuống người thế mà Ngô Diệc Triết sắc mặc chẳng hề thay đổi một tẹo nào.

Ầm.

Tiếng nổ phát ra tứ phía, cát bụi khắp mọi nơi. Khán đài các thiếu nữ u mê không dám mở mắt ra nhìn, sợ thấy cảnh Ngô Diệc Triết b·ị đ·ánh cho thảm bại, người bê bết máu. Đó cũng là suy nghĩ chung của hầu hết người xem.

Song, khi cát bụi xung quanh tiêu tán đi. Sinh vật viễn cổ do Hạo Dương ngưng tụ thế mà hoàn toàn không thể làm gì được Ngô Diệc Triết. Bàn tay mang theo uy thế vô song kia khi ập xuống lập tức bị luồng trường vô hình quanh Ngô Diệc Triết chặn đứng.

Ngô Diệc Triết tóc dài phất bay trong gió, tà áo phập phồng. Thân thể thẳng tắp sừng sững như núi.

Sự tình này còn quỷ dị hơn hết thảy, khiến Hạo Dương tự tin mười phần vừa nãy cũng ngây ngốc. Miệng lẩm bẩm:

- Không thể nào.

Hạo Dương không thể giải thích được sự tình quỷ dị này, bản thân Sâm La Vạn Tượng hư ảnh ngưng tụ thành chính là cô đọng toàn bộ thực lực tích lũy của hắn, dù là vượt cấp khiêu chiến Đấu Hoàng nhất tinh cũng có thể đánh một trận. Vậy mà ngày hôm nay tới vạt áo của đối thủ cũng không thể xé rách. Đả kích thật sự vô cùng lớn.

Đối thủ chỉ dùng đấu khí hộ thể đã có thể chặn đứng được đòn của hắn, rốt cuộc đối phương là thần thánh phương nào!

- Ngươi là cường giả có danh hào của đế quốc, ta kính ngươi nên nhường ngươi một đòn. Giờ thì tới ta ra đòn rồi.

Ngô Diệc Triết nói,bàn tay hắn chậm rãi đưa lên, đấu khí phóng xuất ra mang theo cỗ áp đảo từ thiên địa mà phóng tới Hạo Dương.

Cỗ lực lượng đáng sợ đánh xuyên qua như ảnh Sâm La Vạn Tượng dễ dàng như xé một tờ giấy mỏng trực tiếp đánh lên người Hạo Dương. Hạo Dương muốn tránh, liền phát hiện ra bản thân căn bản không thể tránh được trơ mắt nhìn chưởng lực đánh lên người mình.

Rầm.

Giống như trọng trùy va lên người thường, Hạo Dương lập tức b·ị đ·ánh văng ra ngoài mép của đấu trường, miệng búng ra một ngụm máu tươi.

Thân hình hắn va vào vách đấu trường mới có thể ngừng lại, sau vách đầu trường nứt ra một khoảng lớn.

Toàn bộ trận chiến chỉ diễn ra vẻn vẹn chưa đầy một li trà liền kết thúc.

Hoa lệ nhất chính là Sâm La Vạn Tượng hư cảnh do Hạo Dương thi triển ra. Còn Ngô Diệc Triết thì tùy tiện đánh ra một chưởng vô cùng đơn giản liền hoàn toàn đem sinh vật hoa lệ cùng cường giả chiến lực hàng đầu đế quốc hất văng đi mép của đấu trường.

Thủ đoạn đơn giảng lại mạnh mẽ đủ khiến mọi người trên khán đài phải chấn động tới ấn tượng không thể nào quên được.

Màn chiến đấu mở đầu phi thường đặc sắc.

Sau khi đánh bại Hạo Dương, Ngô Diệc Triết không hề đắc ý kiêu ngạo. Khí thái lễ độ hỏi đối phương:

- Ngươi còn muốn tiếp tục chiến không?

Hạo Dương thần sắc phức tạp, cắn chặt răng miễn cưỡng tự đứng dậy nói:

- Không cần thiết, trận đấu này ta đã thua rồi. Lời vừa nãy của ngươi nói đúng, ta mượn ngoại lực thăng tiến chính là tiểu đạo, so với đại đạo căn bản không so được. Ta vẫn còn cần củng cố thêm, cảm ơn đã nhắc nhở.

Để một kẻ kiêu ngạo giống Hạo Dương nói ra được câu này hẳn trong lòng hắn cũng vô cùng đắng cay. Hắn vồn cùng Nghiêm Khoan không phân cao thấp, nay một người bị thích khách dễ dàng đánh bại. Người còn lại tới vòng đầu tiên của so tài kén rể cũng không qua được, bị hạ gục trong một đòn.

Sự nhục nhã này với cái danh cường giả bảng thật sự quá mất mặt.

- Nếu một người đã nhận thua thì ta xin tuyên bố: người thắng cuộc là Ngô Diệc Triết.

Trọng tài Kim Nhạn tông bước ra hùng hồn tuyên bố.

- Ngươi cũng đã khiêm nhường, cáo lui.

Ngô Diệc Triết ôm quyền khách khí đáp, quay người rời khỏi đấu trường. Để lại tiếng hét chói tai của vô số thiếu nữ mê trai.

Lần ra mắt này của Ngô Diệc Triết đủng sáng chói, một chưởng đánh bại Hạo Dương, để lại ấn tượng vô cùng sâu sắc cho mọi người đang xem trên đài.

Ở tại một khu vực của khán đài, một thanh niên ngũ quan bình thường nheo mắt nhìn Ngô Diệc Triết, miệng lẩm bẩm một mình:

- Lấy cường giả đế quốc làm nền tự, tạo sự ấn tượng mạnh mẽ nhất khi bản thân xuất hiện. Vừa tăng danh khí, vừa tạo tiền đề vững chắc sau này. Quả nhiên không phải một tên nho nhã tầm thường. Thủ đoạn che dấu thực lực cũng rất cao minh, tới mấy tên Đấu Hoàng kia cũng không nhận ra được. Nhưng với linh hồn lực cường đại của ta thì có thể bắt được cái đuôi cáo của nhà ngươi. Mong là tương lai sắp tới ngươi không ngáng đường ta thì ta có thể để ngươi tùy tiện làm việc, bằng không đừng trách ta độc ác.

Dưới màn ra mắt đầu tiên tràn đầy sự phấn khí cảu Ngô Diệc Triết, chỉ sợ những trận còn lại không thể hào hứng khán giả tới vậy. Nhưng điều bất ngờ cứ ập tới, trận đấu thứ hai người ra mắt thế lại là Tống Nguyệt, một nữ nhân!

Khán đài ồ lên tiếng không thể tin được, một nữ nhân tham gia lại so tài tìm phò mã! Đúng là điều kì lạ nhất trên đời này.

Tống Nguyệt chỉ đơn giản liếc nhìn khắp khán đài đáp lại:

- Có quy định nào nữ nhân không thể tham gia kén rể thành phò mã của đế quốc.

Một câu này khiến mọi người á khẩu, đúng là trong quy định không có nói mỗi nam nhân được tham gia. Nhưng theo lẽ thường thì nam nhân tham giá mới hợp lý, đúng chứ.

Trọng tài của Kim Nhạn tông cũng nói:

- Tống Nguyệt tiểu thư nói đúng, không hề có quy định nào chỉ nói nam nhân được tham gia. Chúng ta cũng khảo sát qua năng lực của Tống Nguyệt tiểu thư, mọi thứ đều hợp cách.

Trước phán quyết này của trọng tài không ai dám nói thêm gì, trái lại cũng thấy một phần hào hứng. Hai nữ nhân xinh đẹp cao quý thuộc về nhau! Sự cấm kị mới lạ này cũng khiến đám người ngày kích thích, nở ra nụ cười tà ác đen tối.

Đối thủ của Tống Nguyệt là một nam nhân mang theo khí tức băng giá thực lực Đấu Vương. Nam nhân nói:

- Một kích phân thắng bại.

Đối phương xem ra cũng không muốn lãng phí sức lực ở vòng đầu tiên, muốn một đòn giải quyết tất cả. Đương nhiên có thể một phần do đối phương không coi trọng Tống Nguyệt lắm, có tự tin giải quyết trong một chiêu.

Trước yêu cầu này Tống Nguyệt không hề từ chối, một kích quyết định đủ để tránh được việc liều mạng tốn sức.

Tống Nguyệt bước lên một bước, bỗng nhiên phía sau lưng cô ta xuất hiện thêm hai người giống hệt Tống Nguyệt, bước thứ ba thân ảnh tiếp tục tăng lên. Chẳng mấy chốc toàn sân có vô số hư ảnh Tống Nguyệt, làm ngươi ta khó lòng nắm bắt thật giả.

Nam nhân sắc mặt điềm nhiên, không giang xung quanh như cô đọng lại bởi tầng khí lạnh, lạnh tới nỗi xuất hiện làn sương mờ. Làn sương nhanh chóng lan rộng khắp đấu trường, dùng mắt thường có thể thấy đường làn sương đi tới đâu mang theo lớp tuyết mỏng tới đó.

Chỉnh trong chớp mắt sương lạnh bao phủ toàn bộ những hư ảnh của Tống Nguyệt, tất cả đều bị đông cứng lại như bức tượng điêu khắc.

Khán đài những người thấy cảnh này thầm cảm thán hàn khí thật lợi hại.

Nam nhân sắc mặt ngạc nhiên, vốn tưởng là những thân ảnh kia chỉ là hư ảnh nhưng trên sân xuất hiện vài chục cái tượng băng, điều này quá là hư cấu rồi. Chẳng lẽ mỗi một thân ảnh kia chính là một người?

Đúng lúc này trong số tượng băng kia lại có một bóng hình tốc độ cực nhanh xuyên qua làn sương không chút ảnh hưởng mà đánh tới nam nhân kia một chưởng.

Nam nhân lập tức phục hồi tinh thần, dường như hoàn toàn nắm rõ được thân giả. Thủ ấn trong nay mau chóng kết lại ra một đoàn sương so với trước đó còn dày đặc hơn, tụ lại một chỗ rồi như khẩu pháo bắn mạnh về bóng người kia.

Phanh.

Bóng người kia bị băng kết lại rồi tan võ ngay lập tức.

Trước tình cảnh này nam nhân thầm hô không ổn, ngay lúc này Tống Nguyệt chính thức lộ diện trong tầm mắt nam nhân. Chưởng lực nàng ta ngưng tụ lại mạnh mẽ vỗ tới nam nhân.

Nam nhân cũng không phải loại dễ đối phó, vừa nãy vẫn lưu lại một phần sương vụ, hắn phóng ra nốt sương vụ còn lại trong tay về Tống Nguyệt, miệng nói:

- Ngưng lại.

Toàn thân Tống Nguyệt khi này bị làn sương bao phủ đông cứng lại, chưởng lực chỉ cách nam nhân có một gang tay nho nhỏ.

Đúng là thất bại trong ngang tấc.

- Thật đáng tiếc, cứ tưởng sẽ được chứng kiến một màn chiến đấu đặc sắc như nãy chứ. Không ngờ cũng chỉ tới như vậy.

Khán đài vang lên vô số tiếng tiếc nuối, không biết tiếc nối cho Tống Nguyệt hay điều gì khác.

Nam nhân thở phào một hơi, bỗng sắc mặt trở nên khó coi, cả người b·ị đ·ánh bay ra ngoài, miễn cưỡng cố định thân thể, miệng trào một ít máu tươi. Hắn ôm lồng ngực, ánh mắt khó tin nhìn về Tống Nguyệt bị đóng băng kia.

Còn Tống Nguyệt cơ hồ dễ dàng phá bỏ lớp băng bên người, thu lại tư thế như chờ đối phương nhận thua.

- Ta nhận thua.

Nam nhân thở dài hiểu ý, đối phương lại có thể đem chưởng lực xuyên qua cả tầng băng cách không đánh lên người hắn không phải đối thủ dễ xơi. Nếu đánh tiếp thì sợ ảnh hưởng tới sau này, đạt tới Đấu Vương không dễ ràng, một cuộc thi kén rể thôi. Không đáng liều mạng.

- Đối phương nhận thua, Tống Nguyệt chiến thắng.

Trọng tài tuyên bố.

Chương 334: Mở màn