Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 90
Cơn buồn ngủ của Lương Âm Dạ biến mất một chút, cô kịp phản ứng ý tứ trong lời nói này xong, không nhịn cười được.
Hình ảnh của toàn bộ hành trình đều bị chụp lại rồi bị tung lên mạng.
Chỉ vẻn vẹn là như vậy mà đã khiến cho bình luận trực tiếp thét chói tai xôn xao, nếu để cho bọn họ nhìn thấy tình cảnh trong phòng giờ phút này, sợ rằng phải nổ tung một mảng lớn nhiệt độ hôm nay, hấp dẫn tất cả người qua đường đến xem.
Đôi mắt kia dần dần trở nên thâm thúy như mực đậm.
EQ cao: Không nhớ rõ lắm.
Là dáng vẻ lúc không có ai khác, bọn họ đều rất bình dị, không ra vẻ. Cố tình thân mật lúc không có ai thì mới gặm ngon hơn.
[Tôi nhìn thấy rồi! Còn ghi lại để tua chậm mà xem, xác định là Dạ Dạ buông tay trước, ha ha ha ha ha ha.]
Là mười năm mưa gió của cô, mười năm tình yêu của chúng ta.
Cô đi ăn sáng trước, lúc hạ tầm mắt, ánh mắt nhẹ nhàng tránh né.
Lúc người chủ trì hỏi về câu chuyện bọn họ quen biết nhau nhiều năm như vậy. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đừng đi! Sao đi mất rồi! Còn chưa nghe đủ! Còn muốn nghe nữa!
“Tiếc nuối... Chắc là có.”
“Đúng vậy, quen biết rất nhiều năm rồi, “Tứ Tứ” cũng là cái tên được đặt vào thời niên thiếu.”
Người chủ trì bất ngờ: “Đạo diễn Văn còn giữ lại hết sao?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Cảm xúc tiếc nuối đã đi xuyên qua lời nói của anh mà lộ ra đầy ắp.
Cô trợn tròn mắt, lần này không cần kêu cũng tỉnh táo, cũng không nằm trên giường nữa, xoay người muốn xuống giường, bàn tay bị anh nắm lấy rồi sờ vào chỗ đó.
Cho nên buổi tối hôm đó, người kích động không ngủ được chỉ có hai người chủ trì.
Người chủ trì hỏi: “Có lý do gì không?”
Lương Âm Dạ mơ màng quay mặt đi, một tiếng “Tứ Tứ” rơi xuống, cả người anh đè xuống... Hai người đồng loạt nằm về giường, phản ứng của vị trí nào đó của anh nóng rực mà rõ ràng, trực tiếp thiêu đốt cô, đánh thức cô.
Lại càng không cần phải nói là ở giữa còn xen kẽ nhiều câu chuyện như vậy, cho dù là người qua đường không thích xem phim, thì sức hấp dẫn cũng bị kéo căng.
Có thể nhìn ra là đoàn phim lục tục lên sân khấu, thứ tự là Văn Yến, Lương Âm Dạ, Đồ Khác. Lúc đi lên cầu thang, Văn Yến nắm tay cô, mà sau khi đi lên bục cao, bàn tay giữa bọn họ lập tức buông ra. Giống như một vệt nước vừa tiếp xúc là rời đi.
... Bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh, cô ấy là người chủ trì! Đây là ở trước ống kính! Tém tém lại!!!
“Oh ... ” Ủa, không đúng!
Lương Âm Dạ nửa ngủ nửa tỉnh, mông lung mở mắt, bị anh hôn sâu.
Hàn huyên tới cái tên “Tứ Tứ” trong câu hỏi cư dân mạng đặt ra, anh nhẹ nhàng hé môi: “Là tôi đặt cho cô ấy.”
Qua gần hai mươi phút, Lương Âm Dạ mới vội vã rửa mặt đi ra.
Bọn họ đã nói người này không thành thật mà, lúc không có ai, quả nhiên còn dính người hơn lúc ở trước ống kính gấp mấy lần!
Kể từ khi vô tình nghe được cái tên này từ trong miệng anh, hiện tại thì cư dân mạng, những người hâm mộ đều rất thích gọi cô là “Tứ Tứ”, người chủ trì cũng không nhịn được học theo bọn họ. Cô ấy nhẹ nhàng cười, sau đó nói: “Mười năm mưa gió. Các anh quen biết nhau mười năm rồi nhỉ?”
Cửa phòng lặng lẽ đóng lại.
Người quay phim suy nghĩ một lát ... rồi đuổi theo.
Tay chân chỉ tiếp xúc một chút, đơn giản mà kiềm chế cho cô một nụ hôn, có thể xem là không đáng kể.
Từng tiếng lẩm bẩm đi cùng là mu bàn chân cô dần dần căng thẳng.
Trong ánh mắt vẫn là viết đầy vẻ luyến tiếc.
Quấy rầy đánh thức cô xong, anh không hề cảm thấy tội lỗi một chút nào, trái lại nhìn thấy cô dậy rồi thì nghiêng người sang, nụ hôn rơi dày đặc trên gáy cô.
Trong lòng người chủ trì khẽ dao động, không nhịn được suy nghĩ rồi hỏi: “Nhìn qua thì hình như các anh quen biết rất lâu rồi? Trước kia Tứ Tứ cũng từng nói... ” (đọc tại Qidian-VP.com)
Hôm nay bị ống kính ngăn trở, anh nhịn cả một ngày không đụng vào cô.
Anh có lòng tin như vậy. Tự tin đến mức không nghi ngờ là giữa bọn họ còn có cuộc sống sau này.
Lại là một khoảng thời gian trôi qua.
Trước ống kính, người đàn ông hơi cúi đầu, hé môi cười một cái, tóc ngắn rơi trước trán, bộc lộ mấy phần bất lực:
Văn Yến và Lương Âm Dạ cùng với toàn bộ đoàn phim... nam chính, nam phụ, vân vân.
... Nếu còn không đi ra nữa, thời gian lâu rồi thì sẽ không bình thường nữa, người xem cũng sẽ nghi ngờ rốt cuộc bọn họ ở bên trong làm gì.
Văn Yến ở bên kia trò chuyện rất nhiều chuyện.
“Tứ Tứ.”
Sáng hôm sau, ê kíp chương trình đúng hẹn mà tới.
Môi cong lên, mi mắt cũng cong cong.
Khi chủ trì người hỏi năm năm qua có tiếc nuối lúc nào không.
... Trong phòng đột nhiên im lặng, người quay phim lặng lẽ dẫn người xem đến để hóng hớt có chừng mực rời đi, để lại một đám người xem còn đang “a a a” trong phát sóng trực tiếp.
Ái chà chà, kêu một tiếng là bé cưng, còn gì nữa? “Tứ Tứ”?
Không phải ba lá? Thế mà có bốn lá? Nhưng cô cứ tỉnh bơ bán đứng đạo diễn Văn như vậy, có tốt lắm không? Lỡ như anh ấy không thích chia sẻ thì sao?
Hàn huyên tới việc trước kia anh bảo đảm với đạo diễn Kỷ, anh cũng cười, thẳng thắn nói: “Vâng, tôi cam kết với ông ấy là sẽ có cuộc sống sau này. Lần này thực hiện được rồi.”
Cô tựa vào lòng anh không muốn dậy, đôi mắt sương mù còn nhắm lại, chỉ nhìn anh một lần vào lúc đầu, rồi lại nhắm chặt. Anh m*n tr*n mái tóc dài như tơ lụa của cô giống như bình thường cô v**t v* bé Trăng, hôn khóe môi cô, nửa dỗ dành nửa hôn người hoàn toàn không tình nguyện thức dậy.
Máy ghi hình không thể cùng đi vào, cư dân mạng đành ở bên ngoài nhìn, thúc giục người quay phim cùng đi đến cạnh cửa, nhìn xem có thể nghe được một chút âm thanh gì không.
Anh ấy thừa nhận rồi! Anh ấy thừa nhận rồi! Chung tình nhiều năm! Mưu đồ đã lâu! A a a!
Cũng là anh chung tình nhiều năm, mưu đồ đã lâu.
Lương Âm Dạ cắn chặt môi, không dám tiết ra một chút âm thanh gì.
Người chủ trì thuận theo lời nói của anh mà hỏi thêm vài câu.
Cảm giác được thỏa mãn vô cùng bí ẩn bị che đi giữa núp mi mắt anh, không dễ phát hiện lắm.
Người chủ trì sửng sốt.
Lại qua một lát, Văn Yến cũng đi từ bên trong ra, áo trắng quần đen, lại là dáng vẻ kiêu ngạo không nhiễm bụi trần, giống như không có gì xảy ra cả, cho dù là ai thì cũng không tưởng tượng được vừa rồi đã có tình hình gì xảy ra.
Ngày họp báo, số lượng truyền thông và người xem có thể nói là biển người.
“Gặp Xuân” bắt đầu tuyên truyền khắp mọi mặt.
Từ ngày Lương Âm Dạ công khai trở đi, cũng đã có vô số người muốn hỏi vấn đề này, chỉ là từ đầu đến cuối không có được một câu trả lời của chính chủ.
Trạm thứ nhất của bọn họ là ở trong Thành Bắc. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cho dù gặp nhau là sóng vai nhau.
EQ thấp: Không được.
Anh đáp phải đơn giản: “Tứ mang nghĩa tùy tiện.”
Người chủ trì bừng tỉnh, đang chuẩn bị lướt qua vấn đề này, không ngờ cô tiếp tục nói: “Mọi người có thể đi tìm đạo diễn Văn, bảo anh ấy chụp cho mọi người xem.”
Cách thức phỏng vấn đơn là theo phương thức ghi hình, mà không phải là phát sóng trực tiếp, sẽ được cắt ghép sau khi ghi hình cuộc sống về sau kết thúc, cùng được thả ra chung với video về cuộc sống về sau.
“Ừ.” Cô cười xinh đẹp: “Trong tay anh ấy có bốn lá thư.”
Anh mở ngăn kéo đầu giường ra.
Lúc nói tới ba lá thư tặng anh trong kíp chương trình, người chủ trì hỏi cô có thể tiết lộ một chút với mọi người không, cô nhếch môi: “Tôi cũng không nhớ rõ lắm.”
Bàn tay người chủ trì run run, cùng, cùng một mái hiên? Mấy năm?!
Phỏng vấn! Lập tức lập tức! Sắp xếp phỏng vấn đơn đi! Bọn họ có một bụng vấn đề đang muốn hỏi đay!
Cư dân mạng không cách nào đến hiện trường đành ở trên mạng đợi tin tức.
Sau khi ghi hình cuộc sống về sau kết thúc, tết cũng qua rồi, công việc chuẩn bị để cho “Gặp Xuân” sắp công chiếu cũng đều đang được tiến hành trong tình thế dầu sôi lửa bỏng.
Văn Yến ở bên ngoài chờ cô, đợi hơn nửa ngày, đến khi cô kết thúc ghi hình, hai người mới cùng rời đi chỗ này.
A a a!!!
Lương Âm Dạ còn đang ngủ, Văn Yến đi mở cửa cho bọn họ. Ở dưới ống kính, anh đi vào nhà bếp bắt đầu làm bữa sáng.
Đến một buổi tối không người, cửa phòng vừa đóng lại, tất cả tầm mắt đều bị ngăn cản ở bên ngoài. Anh nghiền tai cô từ phía sautới phía trước, ôm chặt cô, đường cong cánh tay dần dần căng thẳng.
“Rõ ràng đều đang ở trong cùng một căn nhà, nhưng cảm giác hôm nay yêu xa cả một ngày.” Anh ở bên tai cô lẩm bẩm.
...
Lương Âm Dạ phải đi thu âm bài hát, cô vốn muốn tự đi, nhưng Văn Yến vẫn đuổi theo cô.
Không khí nhanh chóng nóng lên.
Ê kíp chương trình ở bên này quay hai ba ngày sinh hoạt thường nhật của bọn họ, còn có hai lần hẹn hò đều bị ghi lại.
Người chủ trì vẫn rất là chuyên nghiệp, cho nên giờ phút này cô ấy mới có thể liều mạng kiềm chế bàn tay cầm micro đang run run, khiến cho biểu hiện của mình hoàn mỹ mà không để lộ tì vết.
Người chủ trì cười nhạo: “Vậy quay đầu chúng ta đi tìm đạo diễn Văn đòi hình ảnh đi!”
“Tứ Tứ.”
Mà Lương Âm Dạ bên kia cũng đã trả lời không ít câu hỏi của người chủ trì, cô đi theo tiết tấu đặt câu hỏi của người chủ trì. (đọc tại Qidian-VP.com)
Bắt đầu quay từ năm ngoái cho đến hôm nay, mắt thấy bọn họ đi từ đầy tai tiếng bởi vì chương trình giải trí, đến lần nữa lại hợp tác với nhau, khép kín quay phim, rồi đến công khai chuyện tình, khoảng thời gian trước còn quay cuộc sống về sau, rốt cuộc cũng đợi đến khi bộ phim này công khai.
“Dậy ăn sáng được không? ... Ừ, bọn họ đến rồi, buổi trưa để cho em ngủ tiếp?... Phải dậy rồi, bé cưng...”
Cư dân mạng mong đợi đã lâu… đoàn phim “Gặp Xuân” cũng sẽ tham dự buổi họp báo phim điện ảnh.
...
Đổi thành bình thường, kẻ đầu sỏ nào đó sẽ không ồn ào đánh thức cô đang ngủ, nhưng hôm nay còn phải ghi hình chương trình, cho nên anh mới gọi cô dậy.
Cô ấy mơ hồ nhận thức được sợ rằng cuộc phỏng vấn hôm nay sẽ rất hot. Anh không giấu giếm mà cùng bọn họ chia sẻ, mà mỗi một tin tức đều là chuyện xưa không cho người ta biết được, tùy tiện đưa cho một công ty truyền thông nào thì đều có thể chiếm nhiệt độ nửa ngày rồi có xu hướng nổi lên lại.
Luôn không so được với dáng vẻ lúc nói chuyện với cô, nhưng lời giải thích cũng đủ rõ ràng.
/
Chương 90
Y hệt phim tình cảm nữ chính và chàng c·h·ó săn nuôi trong nhà.
Anh bưng bữa sáng ra, lại đi vào phòng ngủ chính.
Anh nhìn lên, nhìn về ống kính, nói từng chữ từng câu: “Chung tình nhiều năm, mưu đồ đã lâu.”
Anh ngồi trên ghế chân cao, mặt đối mặt với nhân viên công tác mà trò chuyện, thái độ rảnh rỗi tùy ý, tự do như đang trò chuyện với bạn bè, không câu nệ gì cả, mà nội dung tán gẫu cũng là như vậy.
Bỏ chuyện giữa bọn họ qua một bên mà không đề cập tới, chỉ xét về mặt này thôi, Văn Yến là đạo diễn, Đồ Khác đóng vai nam chính, Lương Âm Dạ đóng vai nữ chính, thì đã đủ khiến cho người ta mong đợi.
Sau khi ghi hình kết thúc, còn một lần phỏng vấn đơn.
Hình ảnh phát sóng trực tiếp không náo nhiệt huyên náo như tại hiện trường, xem cũng rõ ràng hơn.
Cho dù lúc tách ra vẫn còn coi như là vô danh rối ren, chẳng qua là người mới vừa bộc lộ tài năng, nhưng ở trong nghề này, trước giờ không thiếu người mới như vậy, bọn họ cũng không được tính là gì cả, nói mai một là sẽ bị mai một, cho dù lúc gặp lại nhau, bọn họ đã ở trên đỉnh cao, nhưng cũng không cách nào pha loãng tiếc nuối trong năm năm này.
Mỗi lần nghe bốn chữ này lăn qua buồng tim, cũng sẽ mang theo run rẩy. Văn Yến nhẹ nhàng gật đầu, hào phóng bày tỏ: “Thời thiếu niên, ba mẹ tôi bận công việc, tôi từng được gửi ở nhà cô ấy mấy năm.”
Bọn họ đợi việc này đã rất lâu rồi!
Âm thanh mơ hồ bay ra từ cửa phòng bị đóng lại.
Có truyền thông chụp được hai người bọn họ đồng loạt xuất hiện ở trong phòng ghi âm. Lúc cô muốn đi vào thì xoay người nói câu gì đó với anh, hai người mới thả hai bàn tay đang nắm ra, cô đi vào trong, mà anh đứng ngay tại chỗ nhìn chằm chằm bóng lưng cô rời đi.
Là mức độ khiến cho người ta nhìn thôi cũng cảm thấy đau lòng.
Người chủ trì mỉm cười rồi lặng lẽ hít sâu một hơi, tiếp tục đặt câu hỏi.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.