Đây Là Nông Trường, Không Phải Vườn Bách Thú
Trương Tảo Canh
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 94
Thêm Ít Đường Vào Chanh dịu giọng dỗ nó: “Tình huống hôm nay khác rồi. Mẹ hứa mẹ luôn ôm con chứ không thả con xuống đất, được không?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Sắc mặt Lương Cẩm Tú khó nói: “Không cần dịch cái này đâu.”
Mọi người đành phải tìm kiếm lần nữa.
Mọi người: “... Khách khí quá.”
Ngay cả Thêm Ít Đường Vào Chanh cũng ôm Phốc Sóc tạo một bức tường chắn bằng người.
Thêm Ít Đường Vào Chanh không muốn nó có kết cục như vậy.
Điều này càng khơi dậy tính tò mò của mọi người.
“Tôi không muốn nói anh đâu nhé hàng xóm. Tôi có nuôi c·h·ó, cũng bị nó đánh vài lần rồi, nhưng giờ tôi không rõ tại sao mèo đen lại đánh c·h·ó. Chúng ta không thể ỷ mình là con người để đi phán xét sống c·h·ế·t của sinh vật khác được. Hơn nữa c·h·ó nhà anh có bị thương đâu, đúng chứ?”
“Streamer Lương, con c·h·ó nói gì thế?”
Thêm Ít Đường Vào Chanh nhìn quanh bốn phía: “Em định tìm nó đây, anh biết nó ở đâu không?”
“...”
Thêm Ít Đường Vào Chanh thở dài: “Streamer, em muốn nhờ chị hỏi con mèo đen kia xem tại sao nó làm vậy. Còn tiếp tục thế này, em sợ nó sẽ gặp chuyện không may.”
Mèo đen đánh nó hung bạo nhất, nhưng mỗi lần bị đánh nhiều nhất nó chỉ nức nở khóc lóc được một phút, sau đó đầy máu sống lại. Tới ngày hôm sau thì hoàn toàn quên sạch, thậm chí nhìn thấy mèo đen còn tỏ ra khó hiểu, tựa như muốn nói: Hể, sao thấy quen quen thế nhỉ?
Chủ nhân con c·h·ó cố tình mang theo một đôi găng tay cao su để rửa bát. Anh ta nhìn thấy đứa con ngốc nhà mình không biết trốn đi nên muốn bắt mèo đen. Cùng lúc đó, những người chủ khác cũng chạy tới giúp đỡ, có người khom lưng duỗi tay ra tạo dáng gà, có người dùng chân định ngăn mèo đen.
Mọi người đi theo tới không chỉ vì mèo đen mà còn để tận mắt nhìn thấy ngôn ngữ động vật thần kỳ của Lương Cẩm Tú. Thấy cơ hội này, thế là nhanh nhanh nhờ Lương Cẩm Tú phiên dịch.
Hai con c·h·ó con đang ăn vui vẻ không chịu, kêu ư ử phản đối.
“Móng chân của mèo đen co lại, quả nhiên nó không đánh thật.”
Mọi người trong phòng livestream: “...”
Nếu nói trong cả khu chung cư còn có con c·h·ó nào dám xuống tầng vui chơi mà không bị ảnh hưởng thì có lẽ đó chính là nghịch tử nhà anh ta.
Mọi người trong phòng livestream: “...”
C·h·ó mẹ: “Ngoan nào, họ là người tốt, để họ ăn trước đi.”
Dù c·h·ó hoang có đi lang thang đi nữa cũng khá thân với người. Con c·h·ó lang thang này từng được rất nhiều người cho ăn.
“Không ổn đi, mèo hoang cũng là một sinh mạng nhỏ mà.”
Nghịch tử là một con Husky, da dày thịt béo, có thể còn thiểu năng trí tuệ.
“Thế mèo thì sao? Mèo nhà tui cũng có động tác tương tự thế này.”
Husky nghiêng đầu: “Gâu?”
Mèo đen võ công bất bại trong thiên hạ nhanh như chớp, chẳng ai có thể chạm được vào một sợi lông của nó. Nó nhảy sang trái rồi phi sang phải, linh hoạt vòng qua mọi người rồi lao tới trước mặt con Husky, tát một cái thật mạnh vào cái miệng rộng của Husky.
Cư dân mạng trong phòng livestream từng gặp cảnh tương tự chợt bừng tỉnh hiểu ra.
Hai chân Phốc Sóc ôm cổ cô ấy bị tách ra từng chút một. Nó nức nở như sắp sinh ly tử biệt: “Hức hức, không chịu, không chịu đâu! Con không muốn xuống.”
“Có câu này không hợp lắm nhưng tui muốn nói: Đánh tốt quá rồi nghiện nha.”
Mấy con mèo hoang khác nhìn thấy đều bị dọa bởi khí thế của đám đông rồi nhanh chóng bỏ chạy, thậm chí không nghe Lương Cẩm Tú nói chuyện.
Thêm Ít Đường Vào Chanh cùng chung quan điểm: “Đúng vậy, nó chưa bao giờ tấn công con người. Lúc nó đánh c·h·ó nhìn rất mạnh bạo nhưng thực tế không để lại vết thương nào, nếu không còn lâu chúng em mới để nó làm như vậy.”
Ban này cô ấy từng gặp con mèo đen vài lần. Lông trên người nó đen óng mượt, trên ngực có một nhúm lông trắng hình tròn như một tấm kính bảo vệ. So với mèo nhà thì nó tràn đầy sức sống lại kèm thêm sự hoang dã. Khi nó bước chậm từng bước, khí thế trên người mạnh mẽ như thể một vị vua đang tuần tra lãnh thổ của mình.
Thêm Ít Đường Vào Chanh không cẩn thận nói thật: “Con không đi thì làm sao dụ mèo đen ra ngoài được?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Thêm Ít Đường Vào Chanh dịu dàng dỗ dành: “Ngoan nào, con thấy bao nhiêu là các chú các dì thế này, nhất định sẽ bảo vệ con thật tốt. Sau khi về nhà, mẹ làm móng đẹp cho con nhé?”
“Sao cứ đánh vào mặt thế, có thể đổi chỗ khác được không?”
Lương Cẩm Tú hít sâu một hơi, đành phải phiên dịch đúng sự thật: “Nó nghĩ mọi người muốn bú sữa nó nên giơ chân mời mọi người.”
Vài phút sau, một con Husky nhảy nhót lung tung lao ra khỏi cửa chung cư, chủ nhân con c·h·ó phía sau bị kéo tới mức lảo đảo. Tư thế kia nào giống dắt c·h·ó đi dạo đâu, mà giống dắt một con lừa tinh lực tràn đầy!
Không ai nhìn thấy nó chui ra từ đâu, hơn nữa mọi người còn tìm kiếm cẩn thận ở chỗ đó rồi!
Husky bị đánh cho choáng váng, đôi mắt trong veo ngu ngốc chỉ còn lại sự đần độn. Nó không biết trốn tránh, lại còn đẩy mặt sang một bên như sợ mèo đen không đánh tới nên chủ động quay đầu lại cho.
Lạ thật! Nó chỉ đánh c·h·ó cưng được chủ nhà nuôi thôi à?
Chương 94
“Không sao đâu, cô cứ phiên dịch đi. Ngày nào tôi cũng cho con c·h·ó này ăn. Tôi định nhận nuôi nó cơ, nhưng nó quen đi lang thang rồi nên không thích nghi được với cuộc sống gia đình, lúc mang về nhà cứ cào cửa như điên.”
Mèo đen rơi từ trên không xuống, trước khi tiếp đất đã vung vuốt cào không ít cái trên khuôn mặt bự của Husky phát ra những tiết roẹt roẹt roẹt.
Họ đánh giá mình quá cao, đồng thời đánh giá thấp mèo đen. Hệt như trò chơi trốn tìm với mèo. Mèo lại rất giỏi ẩn nấp, huống chi mèo đen còn tự có kỹ năng ẩn thân riêng của nó.
Hôm nay lại có một con c·h·ó khác bị đánh thảm thương. Chủ nhân con c·h·ó đó tức giận gõ chữ: “Ngày nào cũng đánh, ngày nào cũng đánh! Giờ c·h·ó nhà tôi sắp mắc chứng sợ đi ra ngoài rồi. Trước kia nó cứ nghe được ra đường là nhảy nhót tưng tưng bừng, giờ lại sợ tới mức chui xuống gầm bàn. Nhưng không đi dạo quanh nhỡ may tiểu trong nhà thì ai mà chịu được chứ.”
Giữa chừng có một phát hiện bất ngờ. Người ta phát hiện ở sâu trong bụng rậm một con c·h·ó hoang mới làm mẹ. Nó sinh hạ khoảng tám chú c·h·ó con.
Phốc Sóc chui xuống gầm bàn, lắc đầu bỏ não la hét từ chối: “Không, không, mẹ đi một mình đi.”
“C·h·ó nhà tui mới sinh con cách đây không lâu, lúc nó đang cho ăn thấy tui đến cũng giơ chân lên thế này. Tui, tui luôn cho rằng nó đang làm nũng với tui để tui gãi bụng nó, hóa ra nó mời tui sữa ha ha...”
Người nhiều sức lớn, mọi người xếp thành một khóm như bãi mìn, cẩn thận quan sát từng góc một, nhìn từ đông tới tây, từ nam tới bắc. Tiếc là không thấy con mèo đen đâu cả.
Không rõ con mèo hoang này hiểu được điều ấy hay bởi vì nguyên nhân khác, cho tới nay chưa từng nghe nói nó thật sự làm bị thương đến con của ai. Nó đánh như đang dạy dỗ hơn, tới mức độ là dừng.
Phần lớn người nuôi thú cưng đều thông cảm với c·h·ó mèo hoang. Họ cảm thấy chúng đều là thú cưng nhưng đám c·h·ó mèo hoang chỉ có thể lang thang bên ngoài, thiếu đồ ăn nước uống, không có nhà, cũng chẳng ai thương, nhất là tới mùa đông, nhiều con không thể sống sót nổi mà đều âm thầm ra đi.
Hiệu quả cực kỳ tốt.
Không biết mèo đen dùng thân pháp gì mà đã lặng lẽ leo lên cây trước mặt hơn mười người. Nó nói với giọng lạnh lùng: “Vì chúng đáng bị đánh.”
Khi Thêm Ít Đường Vào Chanh đưa Phốc Sóc xuống lầu đã đụng phải sự chống đối kịch liệt. Cô ấy vừa bắt đầu thay quần áo, Phốc Sóc đã tỏ thái độ cảnh giác, đợi khi thấy cô ấy cầm dây xích c·h·ó lên, nó lập tức sợ hãi hét toáng lên: “Con không đi, con không đi! Con không xuống tầng đi dạo đâu. Con muốn ở trong phòng cơ, không đi đâu hết.”
“Ha ha ha, chẳng lẽ mắng chúng tôi vì đã dọa con nó à?”
Mèo đen lắc đầu, gằn từng chữ: “Tiểu tiện và đại tiện bừa bãi.”
Cảnh trong video lại xảy ra lần nữa!
Vậy nên, tất cả “bố mẹ” c·h·ó có thời gian rảnh hay không đều tới.
Rất ít người nuôi thú cưng trong nhà mà không biết tới Lương Cẩm Tú. Khi biết buổi livestream đang diễn ra, hàng xóm vừa ngạc nhiên vừa vui mừng. Anh ta nhanh chóng mở livestream ra, còn thuận tay share link vào trong nhóm chủ nhà.
Husky vừa chạy vào bụi cây xanh thì một con mèo đen lao xuống từ trên trời!
Chờ khoảng một phút, một âm thanh truyền tới từ bên trên.
Đừng nói làm móng, dù cho nó cả trăm con c·h·ó đực đẹp trai cũng không được.
Nhưng bao dung tới đâu họ cũng không thể chấp nhận chúng làm tổn thương tới con c·h·ó của mình. (đọc tại Qidian-VP.com)
“...”
Mọi người: “...”
Phốc Sóc vừa bàng hoàng vừa đau lòng muốn c·h·ế·t: “Mẹ định lấy con làm mồi nhử á? Mẹ không yêu con nữa à?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Mọi người đều sửng sốt.
Thấy phản kháng cũng vô ích, Phốc Sóc bất chấp tất cả quỳ rạp trên đất không chịu nhúc nhích.
“Rất đơn giản thôi, tôi bảo nhiều lần rồi. Chúng ta tìm cách túm được nó, hoặc đánh thuốc nó, tóm lại không thể để như này nữa.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Cô còn tưởng nó sẽ tức giận, ít nhất cũng phải thắc mắc chuyện này chứ?
Cuối cùng, nó bị cưỡng ép lôi xuống tầng.
Về phần con mèo đen lớn đang ở đâu, gần đây nó đều tập trung chăm sóc c·h·ó con nên không chú ý tới.
Giờ nó không bao giờ xuống tầng trừ khi cần thiết. Ngay cả lúc xuống cũng sợ hãi biến sắc, chỉ một chút động tĩnh nho nhỏ cũng dọa cho nó chạy thẳng về phía mẹ.
Lương Cẩm Tú gật đầu.
Thêm Ít Đường Vào Chanh nhìn trong nhóm chủ nhà: “Mọi người cũng đang thảo luận việc này.”
Cuối cùng Husky cũng có phản ứng, nó ấm ức nước mắt lưng tròng: “Gâu.”
Lương Cẩm Tú: “Chúng nó sai ở đâu?”
“C·h·ó ngốc ở đâu cơ?”
“Sao chúng tôi có thể so đo với một con c·h·ó được chứ.”
Cô cũng rất tò mò, nguyên nhân là gì đây?
Lương Cẩm Tú: “...”
“...”
Chừng nào không có c·h·ó thì không ai biết mèo đen đang trốn ở đâu, trừ lúc vô tình gặp phải nó.
C·h·ó mẹ đang cho con bú sữa, tám chú cún con ăn hì hục như heo con. Nhìn thấy nhiều người như vậy, c·h·ó mẹ ngây ra một lát, sau đó nó vừa nhanh chóng vẫy đuôi tỏ ra thiện chí, vừa giơ hai chân sau lên, để lộ ra cái bụng mềm mại màu hồng phấn: “Gâu, gâu gâu ẳng.”
“Tượng Phật khổng lồ Lạc Sơn(*) gặp đằng ấy cũng phải nhường chỗ cho anh lên ngồi. Nhà anh không nuôi c·h·ó đúng không?”
Hàng xóm kinh ngạc: “Em tìm nó để làm gì?”
Lương Cẩm Tú không trả lời được. Cũng giống con người, mỗi động vật đều có tính cách khác nhau, có thể mang cùng ý nghĩa giống nhau hoặc không. Rồi cô chợt nghĩ tới vấn đề: “Con mèo đen có đánh c·h·ó mẹ không?”
Thêm Ít Đường Vào Chanh thuộc phe phản đối.
Thấy thời gian nhanh chóng trôi qua, Thêm Ít Đường Vào Chanh khẽ cắn môi: “Cục cưng, mẹ chỉ có thể hy sinh con.”
Trong ấn tượng của họ thì chưa từng thấy, nhưng cũng không dám chắc. Ai rảnh mà để ý tới những cái này đâu.
Khi dỗ nó một lúc vẫn không thấy tác dụng, một bố c·h·ó đứng ra: “Mọi người chờ chút, để tôi gọi nghịch tử nhà tôi xuống làm mồi nhử.”
Nhiều người thế này, còn tưởng sẽ tìm thấy chứ.
Là một chú c·h·ó Phốc Sóc có lá gan bé xíu, nó bị dọa tạo thành bóng ma tâm lý trầm trọng. Mèo đó, con mèo đen lớn đó! Móng vuốt như tia chớp, đánh cho đầu nó ong ong, chẳng biết thương hương tiếc ngọc là gì hết. (đọc tại Qidian-VP.com)
C·h·ó mẹ cũng không biết nguyên nhân là gì. Nó là c·h·ó, con kia là mèo, bình thường chúng không tiếp xúc nhiều với nhau, nhiều nhất lúc gặp chỉ nhìn nhau một cái rồi đi đường khác.
Trong video, c·h·ó mẹ nhìn cái bụng nhỏ của mình rồi nhìn đám đông. Dường như nó hiểu ra có quá nhiều người, mà chỗ để ăn lại ít, thế là nó nhẫn tâm đẩy một con c·h·ó con ra, nhìn nhìn, rồi lại đẩy thêm một con ra.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
(*) Tượng Phật khổng lồ Lạc Sơn: Còn có tên đầy đủ là Tượng đá Di Lặc chùa Linh Vân hay còn gọi là tượng Phật khổng lồ Linh Vân, nằm ở thành phố Lạc Sơn, tỉnh Tứ Xuyên. Đây là tượng Phật bằng đá cao nhất thế giới.
Họ đã tranh luận rất lâu xem nên xử lý mèo đen thế nào. Càng ngày càng có nhiều chủ nhà khổ không thể tả, muốn dùng bạo lực chống bạo lực giúp c·h·ó nhà mình.
C·h·ó mẹ nghe thấy, dịu dàng nói: “Mọi người đang nói tới con mèo đen thích đánh c·h·ó phải không? Trước giờ nó chưa hề đánh tôi, thậm chí còn giúp tôi xua đuổi đám mèo bắt nạt tôi. ”
Lần này đánh vào miệng.
“Thực sự là một cơn mưa đấm.”
Chủ nhân con c·h·ó đau lòng kêu to: “C·h·ó ngốc này, mau tránh đi.”
“Husky: Tui là ai, tui đang ở đâu, ai đang đánh tui?”
Có lẽ vì quá nhiều người nên mèo đen không ham chiến, nó xoay người nhảy vào bụi cây xanh định bỏ đi.
Lương Cẩm Tú vội vàng hét lên: “Đợi một chút, chị là thần tiên trên trời, nói cho chị nghe tại sao em lại đánh c·h·ó?”
Vừa bước khỏi cửa tòa nhà thì cô ấy gặp hàng xóm thân quen. Người đó nhìn con Phốc Sóc đang run bần bật trong vòng tay cô ấy thì mỉm cười nhắc nhở: “Cẩn thận với con mèo đen nhé.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.