0
Ngày hôm nay đáng lý đối với Đế Cơ thành là một ngày vui, cực kỳ trọng đại với tu luyện giới cùng chúng sinh bách tính nơi đây. Nhưng hiện tại, mặc dù khắp nơi, trên các nẻo đường vẫn là một màu đỏ rực rỡ, tuy nhiên không còn là sắc đỏ của hỷ sự nữa mà đã thay bằng sắc đỏ của máu tanh, của sinh linh đồ thán.
Thây chất đầy đường, máu tươi bắn tung tóe trên các bức tường, cảnh tượng các tu sĩ chém g·iết nhau không ngớt vẫn diễn ra liên tục dù cho lúc này đây tại tổ đường Cơ gia đã bắt đầu bắn lên từng đợt pháo hoa rực rỡ mỹ lệ. Tiếng trống, kèn, ca hát cũng vang lên, quanh quẩn giữa không trung, như đem Đế Cơ thành tách biệt ra làm hai phần.
Tại tổ đường Cơ gia, mọi người hầu hết đã an tọa, cả bọn Mộ Dung Nghiêm cùng Lý Uyển Như cũng vậy. Nhưng khác hẳn với hôm đầu đến đây, hiện tại gương mặt của họ trông rất âm trầm, luôn cúi gầm xuống như vừa mới chịu một cú sốc gì đó.
Tô Đạo ngồi cách bàn của Mộ Dung Nghiêm không xa lớn tiếng châm chọc: