- Cũng có chút kiến thức! Nhưng rõ ràng năm đó ta nhớ bất kỳ ai từng thấy nó đều đ·ã c·hết, linh hồn bị Lục Giới Sát Hồn thương cắn nuốt, sao lại có người ghi chép được chứ?
Độc Cô Tà cười nhạt, theo sự t·ấn c·ông ác liệt của quái vật bốn đầu vào tịnh thổ do Pháp Táng tạo ra, gã cũng bắt đầu thi triển những thủ đoạn tối hậu của mình nhằm sớm kết thúc cuộc chiến này. Mục đích của gã chỉ đơn giản là đánh trọng thương bọn họ, g·iết được thì càng tốt, nhưng điều này thực sự rất khó. Gã biết nếu như bị cuốn theo cuộc chiến quá mức, muốn truy g·iết tới tận cùng thì bản thân sẽ phải trả một cái giá cực đắt. Vậy nên khi mục đích đã đạt được thì kết thúc càng sớm càng tốt, có thể giữ sức lực cho trận chiến với thần tộc cùng tiên tộc, và ngay cả tên nghịch đồ đang nắm giữ quyển hoạ trục kia, gã cũng muốn nhân tiện dịp này thăm dò y một lần.
Hiện tại nhìn thương linh phá tan tịnh thổ, sau đó vung thú trảo đánh bay Luyện Thương Khung, kế đến dùng hỏa diễm phun ra từ cái đầu Đào Ngột nhấn chìm Uông Linh bên trong, ngay cả Pháp Táng cùng Vân Nguyệt cũng trọng thương thổ huyết, gã đã cảm thấy đủ. Về phần Luyện Trường Không cũng đã cùng Lưu Tông dùng thương đổi thương, thương thế tuy không quá nặng nhưng không mất năm bảy tháng đừng hòng phục hồi trọn vẹn được.
Gã liếc mắt với Lưu Tông, cả hai đồng thời gật đầu, sau đó nhân lúc phía ma tộc còn chưa phản kích kịp liền tung người lên giữa không trung, sau đó lập tức hóa thành hai đạo hồng quang và hắc quang rời đi. Dĩ nhiên, Độc Cô Tà không quên để lại tiếng cười đầy vẻ trào phúng cho bọn họ:
0