0
Phía dưới, sau khi nghe được những lời mà Độc Cô Minh nói, Hứa Băng Tâm bật cười tự giễu, sau đó lắc đầu không ngừng. Nàng chậm rãi gượng dậy, rồi nhìn thẳng vào mắt nam tử bạch y tóc bạc đang đứng giữa thiên không kia:
- Độc Cô Minh! Hy vọng ngươi không lừa ta, bằng không tương lai dù có thế nào, ta cũng sẽ bám riết lấy ngươi, không c·hết không thôi!
Dứt lời, dưới ánh mắt kinh ngạc của tộc nhân Hứa tộc, Hứa Băng Tâm vậy mà lại tránh đường. Sự cố chấp đến mức có thể xem như ngu muội của nàng ta từ lâu đã được mọi người ở Hứa phong cảm thụ sâu sắc. Nhưng có lẽ cũng chính vì vậy mà nàng ta mới tu hành được tới đẳng cấp này, luôn luôn cố chấp không buông bỏ với việc trở thành đệ nhất.
Độc Cô Minh ôm quyền với nàng, sau đó nhanh chóng đáp xuống bờ bên kia của Hứa phong, kế đến nhanh chóng tiến lên độc đạo bên trên, nhắm thẳng tới đỉnh núi mà tiến bước.