0
Ở hàng người ngựa đầu tiên, Độc Cô Minh ở nơi trung tâm, xung quanh là những huynh đệ Quần Long hội vào sinh ra tử với mình, cũng có cả những hồng nhan của hắn.
Trong lúc cưỡi ngựa phi nhanh, mỗi lần hắn quay sang nhìn kỹ từng gương mặt của họ, trong lòng lại dâng lên một loại cảm xúc lạ thường. Có cảm khái, có phiền muộn, có lo lắng, cũng có chút ấm áp… Tất cả những cảm xúc hỗn loạn này sau cùng vẫn hóa thành nụ cười rạng ngời trên đôi môi hắn.
- Chúng huynh đệ, kiếp này được trở thành huynh đệ tốt với các ngươi chính là phúc phận của Độc Cô Minh ta! Nếu có kiếp sau, hy vọng lại được kết bái với nhau!
- Đại ca, huynh nói gì như sắp xa nhau vĩnh viễn vậy? Nói vậy thôi, nếu có kiếp sau, Tỏa Cốt đệ chắc chắn sẽ đi tìm huynh, một lần nữa kết thành huynh đệ!