Bên trong Vĩnh Hằng đạo quán, Giản Ngọc Thiện đang ngồi xếp bằng trước cự đỉnh mà cách đây hơn hai năm, y đang bắt đầu "hầm" bọn tiểu ô quy và Độc Nhãn Kê ở bên trong.
- Thú vị, ta cứ tưởng chưa tới một năm thì các ngươi đã bị hầm nhừ rồi chứ? Nào ngờ lại liên tục đột phá, mượn nhờ dược lực mà quá cảnh. Nhưng như vậy càng tốt, so với ăn hai yêu vật Ứng Kiếp, ta thích ăn Đế Yêu hơn… Năm đó, hai ngươi đều là sủng vật của Bá Luân, kinh mạch, gân cốt, da thịt, xương… có lẽ đều được tẩm bổ bởi những tuyệt đỉnh trân bảo trên thế gian. Hầm các ngươi tuy có chút phí thời gian, nhưng một khi ăn xong thì diệu dụng khỏi phải bàn!
Bên trong cự đỉnh vang lên tiếng chửi rủa:
- Con bà ngươi tên đạo sĩ thúi, ngươi chẳng lẽ không sợ một ngày nào đó Bá Luân sẽ trở lại đây báo thù cho chúng ta ư?
0