0
Cuộc thi thố giữa Độc Cô Minh và đám thánh tử yêu tộc Bắc Vực nhận được sự quan tâm rất lớn của chúng tộc nhân bộ lạc Tây Phong và những quan khách ở đây.
Ai nấy bất giác tự tránh ra nhường chỗ trống cho họ. Chốc nữa không quản bên nào thắng cuộc thì đều sẽ có v·a c·hạm diễn ra, để tránh tai bay vạ gió, tốt nhất là cứ đứng cách xa trăm bước chân.
- Sáu mươi tư vòng, chém ba trăm thánh tử yêu tộc, nếu không có kiếm trong tay thì g·iết các ngươi không được gãy gọn lắm...
Chu Yếm và những thánh tử yêu tộc kia nghe hắn nói vậy thì đều bật cười, thốt ra hai chữ "ngông cuồng".
Đại Ngưu gật gù:
- Thú vị, vị bằng hữu kia của Đả Cẩu huynh đảm lượng rất lớn. Ngay cả ta cũng chưa chắc dám nói một mình giết hết ba trăm người. Có hai khả năng xảy ra, một, hắn đủ tư cách được xưng tụng thành "Bách Nhân Địch". Hai, hắn chỉ là một tên khoác lác không hơn không kém.
Đả Cẩu thở dài:
- Khoác lác sao? Huynh đánh giá Côn Vũ thế nào?
Đại Ngưu nói:
- Rất mạnh, phế bỏ huyết mạch Côn Bằng, tự lập môn hộ, một mình một đường, sáng tạo cảnh giới mới lấy cửu trọng thiên làm nền tảng diễn hoá ra. Cho y thêm vài trăm năm, chỉ sợ nhân giới này không ai ngăn cản nổi bước chân y.
Đả Cẩu hỏi tiếp:
- Vậy còn Thẩm Yến?
Mã Tư Thuần cũng đã trở lại, nghe câu chuyện giữa hai người, bèn nói:
- Ta từng gặp Thẩm Yến vào ba năm trước, từng cùng gã luận đạo qua. Kẻ này thiên tư trác tuyệt, nếu gã xưng đệ nhị, tuyệt đối không ai dám xưng đệ nhất. Kẻ tầm đạo tay không nhuốm máu, cả đời si mê tìm kiếm chân đạo. Đáng để khâm phục...
Đả Cẩu lại hỏi:
- Vậy còn Diệp Chính, Quan Thất, Tiêu Ức Tình, Tiết Hồng Y, Tiêu Mịch Nhi...?
Đại Ngưu ngẩn ra:
- Huynh liệt kê các thiên tài của nhân giới ra để làm gì? Bọn họ ai cũng xuất chúng, thứ hạng hiện nay ở Nhân Giới Chí Tôn bảng cũng là tạm bợ, chưa phản ánh thực lực chân chính. Nếu nói có người xứng đáng với vị trí hiện có của mình, thì chỉ có Kiếp chủ Độc Cô Minh thôi...
Đả Cẩu cười ha hả:
- Vấn đề chính là nằm ở đây...
Đả Cẩu và Mã thánh nữ đều không hiểu gã muốn ám chỉ điều gì. Theo ánh mắt của Đả Cẩu, cả hai cố gắng nhìn xuyên qua biển người đông đúc, quan sát nam tử tóc bạc đang đứng một mình ở vòng thứ sáu mươi ba. Từ cơ thể hắn toả ra một loại khí chất khó tả.
Độc Cô Minh không để ý tới biểu tình của những kẻ đang nhìn mình, chỉ mỉm cười, quay sang nhìn Độc Cô Mạn:
- Biểu muội, muội có kiếm không?
Độc Cô Mạn gật đầu, lấy ra một thanh kiếm có chuôi màu xanh, lưỡi kiếm cực kỳ sắc bén, ngay cả ánh lửa bập bùng toả ra từ tế đàn cũng như bị nó cắt ra làm đôi.
"Ngân an chiếu bạch mã
Táp đạp như lưu tinh
Thập bộ sát nhất nhân
Thiên lý bất lưu hành
Sự liễu phất y khứ
Thâm tàng thân dữ danh"
Độc Cô Mạn vuốt ve sống thanh kiếm này, sau đó ném nó sang cho Độc Cô Minh.
Sống kiếm phản chiếu ánh trăng màu bạc, lại xé tan sắc hồng của lửa bay đến thẳng chỗ Độc Cô Minh. Khoảnh khắc hắn cầm được thanh kiếm này chỉ thấy từ chuôi kiếm truyền đến cảm giác mát lạnh, máu huyết tương liên khó lòng miêu tả thành lời.
- Đây là kiếm do phụ hoàng tặng cho ta lúc còn nhỏ. Ngài gọi nó là Thiên Nhai kiếm, tên này lấy cảm hứng từ bài thơ ta vừa ngâm, miêu tả hình ảnh tu sĩ sau khi công thành danh toại liền cưỡi ngựa đi về phía chân trời, dùng bóng lưng cô độc của mình khiến chúng nhân cảm thấy xa cách.
Độc Cô Minh cầm kiếm trong tay, đáy mắt lộ vẻ mê man:
- Thiên nhai, lại là thiên nhai. Rốt cuộc nơi chân trời tồn tại bí mật gì? Chân trời ở đây là ám chỉ địa phương thần bí ở Đông Hải hay sao?
- Giả thần giả quỷ đủ chưa?
Giọng nói Chu Yếm cắt ngang dòng suy nghĩ của Độc Cô Minh. Hắn nhìn thanh kiếm trong tay, thần thái trở nên lạnh lùng.
- Vậy bắt đầu thôi...
Vào lúc hắn sắp sửa bắt đầu cuộc thi thố với đám yêu tộc Bắc Vực thì ở tại Việt quốc, căn nhà nhỏ nằm ở trong góc Minh Không thành của hắn cũng xảy ra biến cố bất ngờ.
Nhân Phi Nhân ngồi trên ghế, một tay đặt lên bàn đối diện phàm thể Độc Cô Minh, một tay lại cầm tách trà nóng nhâm nhi.
- Tuyết lại rơi rồi, Độc Cô huynh có biết giết người không?
Quả nhiên tuyết trắng đã biến mất gần một năm nay chợt trở lại trên bầu trời Minh Không thành, từng bông, từng bông theo cơn gió nhẹ phủ kín cả mái nhà và trước sân của Độc Cô Minh.
- Giết người, chưa từng...
Sau khi trầm mặc một lúc, hắn mới nhẹ nhàng nói. Đích thực cỗ phàm thể này chưa từng trải qua giết chóc, đôi bàn tay ngoài dính mực ra thì hoàn toàn sạch sẽ.
- Hắc Thủ đến rồi. Có lẽ là nhắm vào ta. Chỉ sợ Ngũ Chỉ Chưởng Tử cũng đến, chốc nữa không được nương tay, không phải bọn hắn chết thì chúng ta sẽ chết...
Nhân Phi Nhân nắm Ly Biệt kiếm ngày càng chặt. Mà Độc Cô Minh cũng đã đưa tay chạm vào chuôi kiếm đang đặt bên hông của mình.
Bầu không khí trong nhà tĩnh lặng đến cực điểm, ngay cả tiếng hô hấp cũng như đình chỉ lại. Gió lạnh thổi vô vàn bông tuyết bay tán loạn, nhưng nếu nhìn kỹ thì những bông tuyết này không ngờ lại phát sáng, hướng đến của chúng chính là bốn phía xung quanh căn nhà gỗ của Độc Cô Minh.
Vô số âm thanh tịch tịch vang lên, thân hình Độc Cô Minh và Nhân Phi Nhân nhanh như cắt lộn xuống sàn nhà, quay đầu nhìn lại chỉ thấy trên ghế và bàn đang cắm mấy trăm mũi phi châm nhỏ xíu màu bạc.
Bọn họ còn chưa kịp định thần thì mái nhà đã sụp xuống, mấy chục hắc y nhân tay cầm đao kiếm sáng loáng nhảy xuống.
- Giết!
Bọn họ nhất tề hô, tuờng nhà của Độc Cô Minh cũng bị kéo sập xuống, suýt nữa thì đè con lừa đang bị cột ở cuối góc sân, khiến nó tức giận kêu be be liên tục.
Sát thủ từ bốn phương tám hướng ập tới, số lượng phải lên tới hơn ba trăm người.
Độc Cô Minh rút kiếm, ánh kiếm vừa loé lên thì máu đã bắn tứ tung trong không trung, ba cái đầu người rơi xuống lăn lông lốc dưới đất.
Mà kiếm của Nhân Phi Nhân còn nhanh hơn, thân pháp của gã khi thì như cành liễu trước gió, khi thì lại trầm ổn vững chãi. Kiếm chiêu biến đổi liên tục, giết liền mười bốn người.
- Độc Cô huynh, chúng ta xem ai giết nhiều hơn nhé...
Độc Cô Minh mỉm cười. Thật sự trùng hợp. Xem ra hôm nay cả phàm thể và đạo thể đều phải đại khai sát giới rồi.
Ở Trung Thổ, tổng đài của bộ lạc Tây Phong. Nơi đây không có tuyết rơi, chỉ có cái nóng bức người của ngọn lửa từ tế đàn.
Ba trăm thiên kiêu yêu tộc động, bọn họ ngay lập tức đứng dậy tiến sâu vào bên trong vị trí trung tâm, muốn dùng tốc độ nhanh nhất để bỏ xa Độc Cô Minh.
Chu Yếm vốn từ vòng thứ năm mươi ba mà chỉ trong mười khắc đã đột phá tới vòng bốn mươi hai. Tuy mồ hôi đầm đìa, da thịt toàn thân khô héo đến mức kinh dị nhưng biểu tình của gã hết sức tự tin. Thân là yêu tộc, sở hữu cơ thể tiên thiên hùng mạnh hơn nhân loại nhiều, bộc phát huyết mạch có thể giúp gã nhanh chóng vượt liền mười mấy vòng.
Mà đám thiên kiêu yêu tộc xung quanh cũng không kém cạnh, ngay lập tức từ vòng bốn mươi trở xuống không còn ai, chỉ còn sót mình Độc Cô Minh đang đứng im lặng quan sát tất cả. Trong tay hắn cầm Thiên Nhai kiếm, ánh kiếm màu bạc phản chiếu ánh trăng nơi chân trời như muốn xé toang sắc hồng của lửa.
Nửa canh giờ trôi qua, ba trăm thiên kiêu yêu tộc đã thi triển hết thủ đoạn của mình. Hiện tại từ vòng thứ ba mươi trở xuống tuyệt không còn bóng người. Mà Chu Yếm đang ở thứ vòng hai mươi lăm, sắc mặt mệt mỏi vô cùng, chậm rãi ngồi xuống xếp bằng nhìn về phía Độc Cô Minh. Vòng thứ hai mươi lăm đã là cực hạn của hắn, tin chắc đủ để bỏ xa Độc Cô Minh.
Tử Dực thánh tử của Hoàng Kim Biên Bức tộc đang đứng ở vòng thứ mười lăm.
Thạch Đầu của Cự Hùng tộc đứng ở vòng thứ mười hai.
Mà Sổ Tư rất kinh người, sau khi nghiến răng, thiêu đốt huyết mạch liền bước tới vòng thứ mười, chỉ cách chỗ Đế Long đang ngồi một vòng. Ánh mắt Sổ Tư nhìn Đế Long rất cháy bỏng, hiển nhiên ngạo khí tuổi trẻ khiến y tự đem mình so sánh với Đế Long, cho rằng bản thân không thua kém thiếu niên này là mấy.
Đám Đại Ngưu, Đả Cẩu và Mã Tư Thuần vẫn đang ngồi yên ở vòng thứ mười chín. Bọn họ sở dĩ để đám yêu tộc Bắc Vực vượt qua là vì không muốn tham gia vào cuộc đấu đá này.
Đại Ngưu và Mã Tư Thuần rất tò mò về thân phận Độc Cô Minh nhưng Đả Cẩu tuyệt đối không nói, cứ úp úp mở mở.
- Đừng nôn nóng, những kẻ ta đã kể tên đều có liên quan tới hắn... Ha ha, Mã thánh nữ, ta nghe đồn cô rất thần tượng một tu sĩ từng bị Kiếp chủ đoạt xá phải không nào. Khi chiến tích ở Tuyệt Vọng Ma Uyên của hắn truyền ra, cô đã tự mình đi đến nơi này thăm viếng hắn. Chuyện này có thật không?
Khuôn mặt kiêu ngạo của Mã Tư Thuần lần đầu tiên lộ vẻ lúng túng, hai má cũng hồng hào hẳn lên. Biểu tình này của nàng khiến Đại Ngưu phá lên cười ha hả:
- Chuyện này là thật! Chính ta đi cùng với Mã thánh nữ kia mà!