Rời khỏi mật thất của Lâm Thi Mạn, Độc Cô Minh vì tâm trạng không tốt lắm nên đi dạo một vòng xung quanh Đế Đô để nhìn ngắm xem trong mấy trăm năm qua, rốt cuộc nhân tộc đã thay đổi thế nào. Trước đây, hắn chỉ nghe được những tin tức chung chung đến từ Độc Cô Tẫn, chứ cũng chưa thực sự chứng kiến tất cả. Đây có lẽ cũng là điểm khuyết thiếu của bậc đế vương, khi mà cái nhìn của họ là ở bề rộng, còn về chi tiết thì lại không tường tận lắm.
Hắn ăn vận rất bình thường, bạch y quen thuộc, trên đầu đội một chiếc nón rộng vành che đi nửa khuôn mặt, hòa vào dòng người đông đúc đang ngược xuôi.
Không một ai nhận ra được vị Độc Cô Hoàng mà họ sùng kính như thần minh lại đang ở ngay cạnh họ, thậm chí còn có vai người khi vô tình lướt qua chạm phải hắn còn phùng mang trợn má, mắng chửi vài câu.
Độc Cô Minh chỉ khẽ mỉm cười lắc đầu, cũng không hề chấp nhặt với họ, hắn cứ bình tĩnh bước đi qua các con đường ngõ hẻm, nhìn tình hình bá tánh và tu sĩ ở Đế Đô.
0