Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 1834: Âm thầm bên cạnh

Chương 1834: Âm thầm bên cạnh


Kể từ đó, Độc Cô Minh dưới hình tướng của Tam Sinh thạch ở lại bên cạnh Tiêu Đỉnh, trợ giúp y tu hành trong âm thầm, đồng thời còn cùng y trải qua rất nhiều thăng trầm trong cuộc sống.

Mỗi khi y rơi vào trạng thái thất vọng, bất đắc chí, hắn đều cố tình tỏa ra hơi ấm để an ủi y, giúp y bình tĩnh trở lại.

Phải công nhận rằng khởi đầu của Tiêu Đỉnh tại chính trường Thái Hoàng Thiên thật sự quá khó khăn, không đơn giản và ngắn gọn như những gì y từng kể với hắn tại giấc mộng Mộng Huyền tông.

Vì tu vi kém, chỉ có Hỗn Nguyên cảnh, trong khi tu sĩ cùng trang lứa ai cũng là Tiên Thai, nên Tiêu Đỉnh khi đến gõ cửa thế lực nào cũng đều bị từ chối một cách không khoan nhượng.

Tiêu Đỉnh còn chưa kịp trả lời, Liễu Nham đã rút kiếm ra tấn công y.

- Không nhận ra ta sao? Tên đồ đệ bất hiếu này…

- Tiêu sư huynh, tu vi của huynh sao tăng trưởng nhanh đến vậy?

Độc Cô Minh đứng ở phía xa quan sát y tràn đầy hứng thú với huyễn mộng, nội tâm trở nên nhẹ nhõm.

Cao Bất Phục chính là muốn nói, trong năm sư huynh đệ, nếu như phải ngã xuống, gã sẽ là người ngã xuống đầu tiên, không một ai được phép tranh giành điều này với gã.

Ngoài ra, hắn còn cố tình để ý “phát hiện” ra vài công năng đặc biệt của Tam Sinh thạch, ví như thế giới mộng huyễn bên trong.

Phải sau khi gã rời đi vào cõi tịch mịch, chuyên tâm tu hành Vong Pháp thì những biến cố mới lần lượt phát sinh, những huynh đệ kia người c·h·ế·t, người phản bội vì nghe theo dẫn dụ mà thôi.

Độc Cô Minh tay cầm lên một vò rượu, cũng khiến nó trở nên vô hình trong mắt tất cả. Khoảnh khắc hắn đưa lên miệng uống một ngụm thì liền nghe phía trước mặt vang lên giọng nói đầy cổ lão.

Đây là một thế giới mộng huyễn đặc biệt do hắn dùng mộng huyễn song đại đạo tạo thành, cốt để Tiêu Đỉnh tự cảm thụ và ngộ ra hai loại đại đạo trên.

Ở bên trong Tam Sinh thạch, lúc Độc Cô Minh nhìn thấy gã thì không khỏi thoáng suy tư.

Một người có tính cách mạnh mẽ như Tiêu Đỉnh không bao giờ muốn bản thân trở thành gánh nặng cho người khác.

“Không sao, trải qua càng nhiều, nội tâm sẽ càng cứng rắn, kiên định! Đỉnh Nhi, vất vả cho ngươi rồi…”

Hắn không nghĩ tới lại có kẻ nhìn thấy được mình, vội vàng buông vò rượu xuống.

Tiêu Đỉnh hiểu rằng Liễu Nham chỉ muốn thử mình, thế nên tươi cười trả đòn.

Trong ngày Tiêu Đỉnh được sắc phong trở thành vị thiên sư đầu tiên của nhân tộc, khách khứa kéo đến Tiêu Phủ tấp nập. Y cùng với phu nhân của mình đứng tiếp đón từng người một với bộ dáng niềm nở.

Y gần như gục xuống bàn rượu, hai nắm đấm siết chặt:

Nếu y là tiểu sư đệ nhỏ nhất thì cũng thôi đi, đằng này y xếp trên tận ba người. Đáng lý ra y phải là kẻ bảo vệ cho các sư đệ, sư muội của mình, vậy mà lại thành ngược lại.

Tiêu Đỉnh sau đó dựa vào huyễn mộng song đại đạo này dần sáng tạo ra các công pháp riêng cho bản thân mình. Trong đó, nổi bật nhất chính là đạo thuật Mộng Thành Chân.

- Cao sư huynh, huynh biến thái quá, ta không phải đối thủ của huynh!

Liễu Nham than nhẹ:

Cao Bất Phục vẻ mặt lạnh lùng:

- Đều là những người có nhân quả với ta trong các kiếp sống kia… Luân hồi hóa ra cũng chỉ là một vòng tròn, đi mãi cũng có ngày gặp lại nhau, không đến mức vô biên rộng lớn, thâm sâu khó dò như người ta vẫn thường đồn đoán…

Quay lại hiện tại, Cao Bất Phục nhìn Tiêu Đỉnh, đầu tiên là gật đầu tán thưởng, sau đó cũng như Liễu Nham, gã đột ngột động thủ, song chỉ đâm thẳng về phía y.

- Phục Nhi ở tương lai rốt cuộc tu vi đang ở ngưỡng nào chứ? Là Tổ Đế sao? Theo ta thấy không giống lắm… Một kiếm mà y dùng để đánh đuổi Bàng Dĩ Sát, thực chất đã xuyên phá cả tiềm thức của một tu sĩ Phi Thường Đạo… Nếu đúng là như vậy, thì tên đồ đệ này của ta đã vượt mặt ta rồi… Trong khi vi sư còn chưa đột phá Phi Thường Đạo, mà ngươi đã làm được trước…

Thật ra, Cao Bất Phục sau này vẫn luôn giữ nguyên vẹn được lời mình nói.

Ở bên trong Tam Sinh thạch, khi nghe Liễu Nham nói câu này, Độc Cô Minh không khỏi xúc động.

Lúc gã còn ở trên thế gian, không có bất cứ một ai dám bố cục hay động vào bốn người Tiêu Đỉnh, Trương Khiết Khiết, Chu Bàn, Liễu Nham.

Độc Cô Minh lúc này cũng ở bên cạnh bọn họ, nhưng là trong bộ dáng hư ảo mà không có bất kỳ ai nhìn thấy được.

Nhờ nắm đại quyền trong tay, một chuỗi bố cục bắt đầu được y tiến hành.

Nhìn những thân ảnh khách nhân lướt qua trước mặt mình, Độc Cô Minh khi quét qua tam sinh tam thế, thấy được tiền kiếp của bọn họ thì không khỏi lắc đầu cảm thán.

Cả hai ngồi trong một tửu lâu, đối diện với nhau, nhưng biểu cảm gương mặt Tiêu Đỉnh có phần ngượng ngùng không dám mở lời trước.

- Tiêu thiên sư! Chúc mừng!

Tiêu Đỉnh men rượu đầy người, gục đầu xuống bàn, biểu tình thống khổ.

Đúng lúc này một cỗ sát khí trầm trọng theo gió ập đến.

Hắn khẽ thở dài, thân hình hư ảo tan biến, trở lại vào trong Tam Sinh thạch.

Đây chỉ là phỏng đoán của hắn. Rất có thể Cao Bất Phục tuy chưa phải Phi Thường Đạo chân chính nhưng cũng cách ngày xuất quan không còn xa nữa. Một khi y rời khỏi cõi tịch mịch, có lẽ thương khung sẽ lại xuất hiện vị Phi Thường Đạo thứ mười, sau rất nhiều năm tháng loại cảnh giới này tuyệt tích.

- Chúc mừng Tiêu sư huynh! Nếu sư phụ biết huynh thay da đổi thịt như vậy hẳn là bất ngờ lắm…

Lão già cười cười, đưa tay vuốt râu.

- Đa tạ, đa tạ ngươi… Ít ra, ta còn có ngươi…

Tiêu Đỉnh lập tức phòng ngự, nhưng dù y có tạo ra bao nhiêu tầng mộng cảnh đi chăng nữa thì cũng bị một “Chỉ Kiếm” này xuyên phá toàn bộ, hơi lạnh phả thẳng vào mặt.

Y cười khổ:

—————————————

Thời gian thấm thoát qua đi, Tiêu Đỉnh rốt cuộc đã cải thiện được tu vi nhờ vào việc được Độc Cô Minh cải tạo lại cơ thể trong âm thầm.

- Chà… Ta tìm mãi mới gặp được ngươi đấy… Ngươi đúng là to gan mà, có biết gây ra đại họa rồi không?

Y không hề biết rằng lúc này đây Độc Cô Minh trong bộ dáng hư ảo đang ngồi sát ngay bên cạnh y, đưa tay ra vỗ về sau lưng y, như một người cha đang bầu bạn vỗ về đứa con trai của mình.

Độc Cô Minh thoáng sững sờ.

- Vậy mới tốt! Trong năm người, ta phải là người mạnh nhất! Luôn luôn là vậy… Các đệ không bao giờ có thể mạnh hơn ta…

- Vì sao ta lại vô dụng vậy chứ? Môn đồ của sư phụ chỉ có năm người, nhưng Liễu Nham sư đệ, Trương Khiết Khiết sư muội, Cao Bất Phục sư huynh, Tiểu Bàn tử ai cũng là nhân vật xuất chúng, đỉnh lưu tại tu luyện giới. Riêng ta, tư chất thấp kém, tu hành bất lực… Ta… xứng đáng làm đệ tử của sư phụ, làm sư huynh đệ của bọn họ sao?

Người đang đứng trước mắt gã là một lão già râu tóc bạc phơ, bộ dáng tiên phong đạo cốt, tướng mạo tuy xa lạ nhưng ánh mắt lại thập phần thân quen.

Tiêu Đỉnh khẽ thì thào, bật cười.

Nhưng quả thực, Liễu Nham đã nói đúng.

- Tiêu thiên sư! Sau này chiếu cố thêm một chút!

Những năm tháng về sau, Tiêu Đỉnh thực sự đã lột xác hoàn toàn, là người bảo vệ tất cả huynh đệ của mình. Ngoài ra còn trợ giúp người sư phụ thiếu trách nhiệm là hắn một bố cục thiên thu.

Rốt cuộc, y không làm hắn thất vọng khi phô bày thiên phú ưu việt về lĩnh vực này.

Đông hạ xuân thu, bốn mùa luân chuyển.

Liễu Nham thấy Tiêu Đỉnh vượt qua mình thì không hề ganh ghét, ngược lại cực kỳ vui mừng.

Vì đối diện với hiểm nguy nên khả năng ngã xuống của kẻ đó cũng cao hơn những người khác rất nhiều.

- Tiêu sư huynh, nếu khó quá thì thôi vậy, huynh tới Nghịch Kiếm tông của ta đi. Chúng ta cùng nhau tu hành! Địa vị của ta trong Nghịch Kiếm tông đã ổn định, ta có thể trợ giúp cho huynh nhiều phương tiện… Huynh cũng không cần ngại gì cả, khởi đầu tốt, chưa chắc hậu kỳ đã tốt. Ta đi trước huynh, bảo vệ huynh, nhưng biết đâu đến cuối cùng huynh lại về đích trước ta, là người bảo vệ ta thì sao?

Sau một cú phất tay của y, mộng cảnh trùng trùng điệp điệp hiện ra giam giữ Liễu Nham vào bên trong.

Liễu Nham điên cuồng vung kiếm, nhưng sau khi phá tan mộng cảnh cuối cùng xong thì lại chợt phát hiện chưởng tâm của Tiêu Đỉnh đã ở trước mặt mình từ bao giờ. Nếu như y đánh thật, chắc chắn mình đã mất mạng từ lâu rồi.

Nhờ có đạo thuật này, tốc độ thôi diễn công pháp thần thông của y càng thêm phần thần sầu, tu vi nhờ vậy tăng tiến một cách cực nhanh, đến mức vào một ngày nọ khi y gặp lại Liễu Nham liền khiến gã chấn kinh.

Tiêu Đỉnh dưới sự hỗ trợ trong âm thầm của Độc Cô Minh rốt cuộc đã trở thành một trong những trọng thần của triều đình, tâm phúc của Bạch Hoàng.

Cao Bất Phục xuất hiện.

Đặc biệt nhất, hắn không thể nhìn thấu được tam sinh tam thế của ông ta.

Thời gian như thoi đưa, chớp mắt một cái đã cả mấy trăm năm có dư.

Đúng lúc này Tam Sinh thạch - thứ mà y đã hóa trang cho nó thành bộ dạng thành một cổ ngọc màu đồng đeo nơi ngực bỗng truyền đến cảm giác ấm áp, giống như muốn an ủi cảm xúc của y.

Liễu Nham và Tiêu Đỉnh đưa tay gãi đầu, bộ dáng giống như hai đứa trẻ tuy bị ca ca mình ăn h·i·ế·p nhưng không dám phản kháng lại.

- Ta biết rồi! Khi nào cảm thấy không gắng gượng được nữa, ta nhất định sẽ tới tìm đệ!

Tiêu Đỉnh nở nụ cười tươi.

Trong một gia đình, kẻ mạnh nhất phải là người đứng đầu sóng ngọn gió, đối diện với hiểm nguy để bảo vệ những người phía sau lưng mình.

Sau khi Liễu Nham rời đi, mọi biểu cảm trên gương mặt y trở thành thất vọng tột độ.

Duy chỉ có Độc Cô Minh hiểu được thâm ý sâu xa của Cao Bất Phục.

Tiêu Đỉnh mưu sâu kế rộng đến mức khiến cho Độc Cô Minh thấy rằng ngay cả Lý Ẩn - người mệnh danh là thái cổ gian hùng thực chất so với y cũng chẳng đáng xá là gì, chỉ hơn ở một điểm, đó là Lý Ẩn nổi danh hơn, được nhiều nhân tộc sùng bái hơn mà thôi.

Đỉnh điểm là khi một ngày nọ Liễu Nham tìm tới trong bộ y phục kiếm khách, hông đeo bảo kiếm, đầu đội nón rộng vành.

Chương 1834: Âm thầm bên cạnh