0
Xung quanh, tất cả kiến trúc trong thành và tu sĩ đang trú ẩn đều đã bị hủy diệt toàn bộ, Độc Cô Ca Ngâm ngẩng đầu lên bầu trời thì thấy một hàng dài bảy tu sĩ Kiếp cảnh nhất trọng đang ném cho mình ánh nhìn lạnh lùng:
- Nghịch tặc, mau mau chịu trói!
Độc Cô Ca Ngâm không hề hoảng sợ mà chỉ cười dài, trong tay xuất hiện một thanh trường kiếm, sau đó đâm thẳng về phía bảy tu sĩ này.
- Tới đây! Để ta xem đám vong ân bội nghĩa các ngươi thì có bổn sự gì! Phụ thân ta năm đó tại Nghịch Thương Khung cứu mạng các ngươi, đưa các ngươi khỏi Trảm Nhân Đài, vậy mà giờ đây các ngươi lại lấy oán báo ân, đánh về nhân tộc thương khung nguyên thủy! Đúng là súc sinh cũng không bằng!