Trời lớn đất lớn, ta là lớn nhất!
Vương Nhất đứng dậy, lưng thẳng như bút, mái tóc đen nhanh bay cuồng loạn trong gió, thiên địa vang lên những tiếng long ngâm gào thét khiến người ta đinh tai nhức óc.
- Y không phải Vương Nhất!
Hàn Phi b·iểu t·ình ngưng trọng. Theo gã phỏng đoán thực tế Vương Nhất chưa từng dung hợp được với hồn huyết do Bá Luân đại thần để lại, mà là dùng một bí thuật nào đó phong ấn nó trong tim, thông qua hồn huyết để thi triển Thiên Thượng Thiên Hạ Độc Ngã Duy Tôn công và Bá Vương Thập Bát thức. Hiện nay dưới sự kích thích của tàn niệm ba vị hào kiệt, hồn huyết đang ngủ say bỗng tỉnh dậy chiếm quyền khống chế thân thể Vương Nhất, mượn nó để đánh một trận với ba vị này.
- Không đúng, hồn huyết làm sao có ý niệm được, chỉ là một loại lực lượng mà thôi…
Hàn Phi cau mày, càng nghĩ càng không thông. Nhưng gã phát hiện ánh mắt Độc Cô Minh giống như thay đổi hẳn, từ bình thường trở nên mờ đục, hiện tại đã lâm vào mê man từ lúc nào.
- Thú vị, càng lúc càng nhiều câu đố chờ ta phá giải…
Hàn Phi khẽ liếc chiếc hòm nặng trĩu vừa mở nắp sau lưng mình, đây chính là kỳ ngộ lớn lao nhất trong cuộc đời gã, giúp gã từ một tên tán tu tư chất thấp kém bước vào hàng ngũ chí tôn thiên kiêu nhân giới, thậm chí đủ sức tranh hùng với Vương Nhất - kẻ được đánh giá sở hữu tư chất vạn cổ có một.
Người nằm trong quan tài là ai?
Chúng sinh thời đại này đều chưa từng nghe tới cái tên Lý Ẩn, nhưng vào thời thái cổ thì cái tên này có sức ảnh hưởng cực kỳ to lớn.
“Nhất niệm khai hoa, nhất niệm định càn khôn, nhất niệm cải chúng sinh mệnh…”
Đây là những lời cảm thán do chính Bạch Hoàng thời đại ấy dành tặng cho Lý Ẩn.
Hùng mạnh như Bá Luân đại thần mà còn phải cúi đầu trước Bạch Hoàng, nhưng Bạch Hoàng lại phải cúi đầu trước Lý Ẩn.
Không phải vì tu vi ông ta quá mạnh, mà là bởi vì ông ta có khả năng bố cục đưa nhân giới từ một hạ giới vươn lên sánh ngang với ngũ đạo tự phong, lấn áp tiên tộc, thần tộc suốt mấy chục vạn năm.
Lý Ẩn - gian hùng thái cổ, kẻ gây ra ảnh hưởng lớn lao nhất thời đại đó. Tu vi ông ta không bằng những hào kiệt khác nhưng lại được tôn xưng là “Bách Nghệ Thông” tất cả các con đường phụ trợ trong trời đất đều nghiên cứu đến mức thấu triệt, nắm vững quy luật xoay vần của càn khôn. Người đời thường nói Bá Luân vô địch lục giới, nhưng trong quá trình đưa nhân giới xưng bá thì công lao của Lý Ẩn mới là lớn nhất.
Lúc Hàn Phi còn là một tán tu phiêu bạt ở Thiên Địch thánh hoàng triều bị kẻ thù t·ruy s·át, trong lúc bí bách cùng đường đã nhảy xuống một vực sâu không đáy. Chính tại nơi đây gã trong lúc hấp hối nhìn thấy được quan tài có chứa thây khô của Lý Ẩn. Có lẽ là nhân duyên, cũng có lẽ là sự sắp đặt sẵn trong số mệnh, tàn niệm của Lý Ẩn bắt đầu điên cuồng dung hợp với thần niệm của Hàn Phi, truyền thừa cho gã gần như toàn bộ ký ức của mình, chỉ giữ lại duy nhất một tia tàn niệm mỏng manh cuối cùng ẩn giấu trong chiếc quan tài rồi ngủ say cho đến nay.
Kể từ đó Hàn Phi một đường quật khởi, dựa vào ký ức Lý Ẩn truyền lại từng bước hiện thân ở tu luyện giới, còn kết bái huynh đệ với Tô Viễn tại Độc Cô thánh hoàng triều. Tô Viễn khâm phục sự uyên bác và trầm ổn của Hàn Phi, mà Hàn Phi lại khâm phục sự đa mưu túc trí của Tô Viễn.
Bất kể Tô Viễn giao cho Hàn Phi nhiệm vụ nào, dù khó đến đâu chỉ cần đủ thù lao, thành tựu đủ hấp dẫn thì gã đều hoàn thành được.
Có lúc Tô Viễn từng nói đùa rằng muốn sáng lập một lâu các bên cạnh Kim Phong lâu để Hàn Phi làm lâu chủ bầu bạn với mình, nhưng gã lắc đầu từ chối nguây nguẩy. Trong tín niệm của gã, trường sinh mới là vĩnh hằng, mọi mối quan hệ ở thế gian sở dĩ tồn tại thì ngoài tình cảm ra còn phải đi kèm lợi ích. Ai mà biết được một ngày nào đó Tô Viễn có vì lợi ích mà trở mặt hay không?
Hàn Phi không muốn dính líu quá nhiều. Suy nghĩ của gã cực kỳ đơn giản, tu luyện và trường sinh, chỉ vậy là đủ, những thứ khác thì tùy duyên đi.
Quay lại hiện tại, dưới kinh ngạc của chúng thiên kiêu, Vương Nhất lao thẳng lên bầu trời, nhắm về phía huyết nguyệt đỏ rực đánh ra một quyền hủy diệt. Mà những sợi tơ vô hình trong không trung cũng xảy ra biến hóa, bắt đầu uốn lượn tạo thành tấm lưới phủ xuống cơ thể Vương Nhất.
Tiếng cười cuồng tiếu từ Nguyệt Dạ sâm lâm vang vọng khắp trời đất tạo thành lốc xoáy bao phủ cả bốn cỗ khí tức hùng mạnh vào bên trong.
Vô số t·iếng n·ổ kinh thiên động địa vang lên, trong lốc xoáy mơ hồ hiện lên bóng dáng Vương Nhất không ngừng di chuyển, chẳng ai biết bên trong xảy ra chuyện gì. Đến tận nửa canh giờ sau, chỉ nghe bộ thây khô trong hòm khẽ lẩm bẩm, ánh mắt lộ ra vẻ nghi hoặc:
- Thì ra là vậy, thì ra là vậy, là ngươi mà cũng không phải ngươi… Kiếp lực, mệnh lực...Ta đã đánh giá thấp ngươi!
Dứt lời chiếc hòm đóng nắp lại, những sợi tơ đang chằng chịt khắp không trung cũng biến mất.
Lốc xoáy tan rã, ánh trăng đỏ rực như máu dần dần lui lại để lộ ra thân ảnh sừng sững của Vương Nhất.
- Sảng khoái, đúng là hậu sinh khả úy… Tiểu tử, chỉ hận sinh trước ngươi trăm vạn năm, bằng không chúng ta nhất định sẽ thống khoái một trận. Tương lai nếu càn khôn cải biến, nhật nguyệt hoán đổi, hy vọng có thể từ trong luân hồi vô biên gặp mặt…”
Tiếng cười từ Nguyệt Dạ sâm lâm nhỏ dần cuối cùng biến mất hoàn toàn, mà lốc xoáy cũng thu nhỏ đến vô hạn, nếu tinh mắt sẽ thấy được nó thông thẳng tới nơi sâu trong khu rừng, ở đó xuất hiện một tế đàn khổng lồ có chu vi cả ngàn trượng.
Ánh mắt Hàn Phi chợt lóe, khóe môi nở nụ cười nhạt, ngay lập tức nắm lấy vai áo Độc Cô Minh lao thẳng vào đó.
Vương Nhất ở trên bầu trời vẫn chưa thoát khỏi trạng thái vi diệu do hồn huyết hòa tan tạo thành. Loại trạng thái này sau trận chiến với ba vị hào kiệt đã suy yếu đến cực hạn, sắp sửa tan biến, chỉ cần y tiếp tục động thủ thì sẽ biến mất hoàn toàn không để lại chút dấu tích gì.
Vừa rồi như có một loại lực lượng thần bí k·hông r·õ n·guồn g·ốc giúp y lấy lại sự thanh tỉnh, đồng thời hỗ trợ y thi triển ra ba thức tiếp theo trong Bá Vương Thập Bát thức là “Hoành Tảo Thiên Quân, Bát Hoang Lục Hợp, Thạch Phá Thiên Kinh”.
Trên thực tế, bởi vì không sở hữu “bá đạo” nên Vương Nhất chỉ miễn cưỡng dựa vào giọt hồn huyết mà Bá Luân đại thần để lại để học xong quyền đầu Thiên Thượng Thiên Hạ, còn quyển cuối Duy Ngã Độc Tôn tuy rằng nắm trong tay nhưng mãi mà không thông suốt được.
Mười tám thức Bá Vương y cũng chỉ miễn cưỡng thi triển được bốn thức lần lượt là “Bá Vương Nộ Hống, Cùng Đường Mạt Lộ, Quân Lâm Thiên Hạ và Cuồng Long Loạn Vũ”.
Khoảnh khắc hồn huyết chính thức hòa tan, tuy rằng Vương Nhất vẫn giữ được sự thần trí nhưng chỉ y mới biết bản thân không mạnh đến mức đủ so kè với tam đại hào kiệt thái cổ, phải nhờ đến loại lực lượng thần bí kia trợ giúp mới cầm hòa nổi.
Có lẽ vì vậy bộ thây khô đã đoán ra phong phanh gì đó, lập tức trở lại bên trong quan tài, đồng thời lẩm bẩm mấy câu khó hiểu.
Mà lúc này đây Độc Cô Minh cũng chợt tỉnh lại sau cơn mê. Ngay cả Kiếp thể ở phương xa của hắn cũng vậy, nó mặc dù vẫn chưa thể hồi phục sau khi bị lôi kiếp đánh xuống cách đây vài ngày nhưng hiện tại đã có thể lấy lại thần trí, điều đáng sợ hơn là con mắt nằm dọc chính giữa trán của Kiếp thể vẫn không biến mất sau kinh biến vừa rồi, luôn luôn nhắm chặt, từ nó tỏa ra khí tức t·ang t·hương cổ lão giống như đã tồn tại được vô số tuế nguyệt vậy.
- Toái Mộng đao, Sơn Hà đồ vẫn còn…
Trong nháy mắt Độc Cô Minh liền được Kiếp thể truyền tới hai tin tức này, đây là điều rất có lợi cho việc gia tăng chiến lực của hắn. Suốt quãng thời gian vừa qua bởi vì không có v·ũ k·hí thuận tay nên hắn không thể thi triển trọn vẹn Độc Cô Cửu Trảm của mình, mà đao đạo vận cũng bị đình trệ hoàn toàn thụt lùi so với các loại đạo vận khác, muốn ngưng tụ ra phân thân e rằng sẽ mất rất nhiều công sức.
Quay lại hiện tại, mắt thấy Hàn Phi và Độc Cô Minh sắp nhảy vào lốc xoáy nơi thông tới tận cùng của Nguyệt Dạ Sâm Lâm, Vương Nhất chỉ lạnh lùng nhìn cả hai, trầm giọng:
- Ta không muốn bỏ lỡ cơ hội hiếm có để dung hợp hoàn mĩ với giọt hồn huyết của Bá Luân đại thần, bằng không nhất định sẽ đuổi theo tru diệt các ngươi. Dù các ngươi có là truyền nhân hay đời sau của hào kiệt thái cổ thì cũng vậy!
Với lời khiêu khích của Vương Nhất, Hàn Phi chỉ cười trào phúng:
- Hiện tại ngươi đánh thắng được chúng ta, nhưng tương lai thì chưa chắc đâu. Hẹn ngày tái ngộ!
Bóng hình hai người dần dần biến sau lốc xoáy, để lại đám Lưu Bình, Quan Thất đang nằm dưới đất với bộ dáng trầm mặc.
Ngày hôm nay xảy ra quá nhiều biến cố, vốn dĩ bọn họ tụ hợp lại là để g·iết Độc Cô Minh, nhưng vô tình lại biến thành đá mài đao cho Vương Nhất, giúp y đoạt được kỳ ngộ chính thức dung hợp với hồn huyết của Bá Luân đại thần.
Vừa rồi Vương Nhất không hề mất đi ý thức mà dùng đấu chí của bản thân giao thủ với ba vị hào kiệt thời thái cổ. Thắng thua chẳng ai biết, nhưng qua những lời tán dương vừa rồi đến từ giọng nói thần bí xuất phát từ Nguyệt Dạ Sâm Lâm, có thể thấy rõ bọn họ đã đem Vương Nhất đặt ngang hàng với mình, không hề khinh thường.
Cũng giống như Thần Tiêu Nhân Chủ ở nơi chân trời Đông Hải đã từng cảm thán: “Dù cho Bá Luân có sống lại cũng chưa chắc đã kinh diễm đến vậy!”
- Nếu y không c·hết yểu, tương lai nhất định sẽ trở thành hào kiệt!
Quan Thất siết chặt nắm đấm, nhìn Vương Nhất chậm rãi quay lưng rời đi, trong lòng xuất hiện cảm giác cay đắng khó miêu tả thành lời.
Giết Độc Cô Minh đã không thành, Vương Nhất cũng mất đi sự quyết tâm trong việc tru sát đám chí tôn thiên kiêu này. Y sẵn sàng g·iết bất kỳ kẻ nào cản đường, nhưng trong tình huống mục tiêu đã mất, y dứt khoát bỏ đi. Vì đối với y đám thiên kiêu này cơ bản đều là phế vật, không xứng để y đặt vào mắt, g·iết c·hết chỉ càng thêm bẩn tay.
0