- Rõ ràng Hắc Hổ tiền bối đã xóa tan khí linh và tàn niệm tồn tại bên trong rồi cơ mà?
Độc Cô Minh toàn thân cứng đờ, giả vờ như không biết đến loại xung động vừa rồi của cây đao. Để tỏ ra bình thường, hắn cầm vò rượu đã trống không từ lâu lên miệng giả vờ uống, chờ đợi Lưu Tông đi chỗ khác sẽ lập tức phi người ra ngoài cửa.
Mà Lưu Tông dường như thật sự không hề hay biết, cứ đi vòng vòng trong tửu lâu, đánh giá hết chỗ này đến chỗ khác. Nhưng kỳ lạ thay mỗi lần Độc Cô Minh định nhân lúc ông ta quay lưng lại với mình mà bỏ chạy thì ông ta lại như cảm ứng được, nhanh chóng đi đến chỗ bàn lân cận đó, chặn đường đi của hắn.
“Phen này toi rồi, nhưng không đúng, với tính cách của cha vợ ta, đã nghi ngờ là sẽ làm tới nơi tới chốn, đâu có kiểu mèo vờn chuột này kia chứ? Chắc chắn ông ta không hề biết ta là Độc Cô Minh!”
0