Với câu trả lời khách sáo của Độc Cô Minh, Kinh Tứ Diên chỉ cười trừ, hồi lâu mới thở dài cảm khái:
- Ta khác với những huynh đệ khác trong Thất Tử, từ nhỏ ta đã sinh sống tại Tuyết Thương. Đây chính là ngôi nhà duy nhất của ta. Thuở nhỏ, mỗi lần không có gì làm ta đều đến chỗ lưu trữ kinh sách của môn phái, đọc qua những điển tích của tiền nhân. Ngoại trừ điển tịch về Bá Luân đại thần đều đã biến mất một cách khó hiểu ra thì câu chuyện về những hào kiệt khác của nhân giới, ta đều thuộc nằm lòng. Trong đó, ta rất ngưỡng mộ vị bạch y kiếm khách từng sáng lập ra Tu Chân Liên Minh khổng lồ tại thánh giới, quy mô thành viên lên cả ức người. Lại thêm vào một dòng họ Độc Cô đến ngày nay vẫn sừng sững chưa bao giờ suy yếu bất kể ở tầng trời tầng đất nào. Ta luôn tự hỏi, phải là hạng tuấn kiệt như thế nào thì mới làm được những điều này… Không ngờ đến hôm nay, ta lại gặp được vị ấy ở kiếp sau…
Nghe Kinh Tứ Diên dùng những từ ngữ ẩn chứa đầy sự kính trọng nhất để miêu tả về mình, Độc Cô Minh hơi đỏ mặt.
Trên thực tế năm đó hắn sở dĩ làm vậy thì mục đích chính chỉ có hai điều, đó là cứu lấy hai nữ nhân mình yêu thương nhất, cộng thêm tự bảo vệ mình trong trường hợp Độc Cô thừa tướng của thánh giới muốn t·ruy s·át hắn.
0