0
Qua lời kể của Tham Dục, Độc Cô Minh mường tượng ra khung cảnh năm đó một lão già tám mươi tuổi râu tóc bạc trắng như cước, đôi mắt t·ang t·hương đứng ở Táng Thi sơn, đối diện với một nữ nhân tuyệt sắc, cung trang đài các, xiêm y đỏ rực phất phơ trong gió.
Lão già vươn đôi tay nhăn nheo run rẩy của mình về phía nữ nhân kia, miệng khẽ thì thào:
“Tiểu Nhu, chẳng phải năm xưa muội nói chỉ cần không c·hết, chúng ta tương lai vẫn sẽ được trùng phùng. Muội nói ta chờ đợi muội, muội sẽ quay trở lại tìm ta ư? Vì sao… vì sao lại thành nông nỗi…?”
Nữ nhân kia nước mắt tuôn rơi, dường như vô cùng thương tâm, tuy nhiên không hề tiến lại gần lão già mà chỉ lắc đầu: