0
Vào lúc Tiểu Hoa Tiên đang không ngừng ghi chép, Độc Cô Minh lại đi dạo xung quanh, ánh đột nhiên lướt tới một dòng văn tự khác, nội dung rất r·ối l·oạn, chỉ là các câu tự vấn được sắp xếp trùng điệp nhau, gây cho người đọc một sự khó chịu nhất định.
“Thế nào là chân? Thế là nào là giả? Thế nào là mộng? Thế nào là huyễn? Thế giới mà các ngươi đang thấy là giả hay thật? Mộng mà ta mơ là thật hay giả? Ta nằm mơ thành hồ điệp, hay hồ điệp nằm mơ thành ta? Nếu ta nằm mộng có thể hiển hóa ra một thế giới, liệu ta có phải thiên đạo? Nếu như vậy là đúng, vậy thế giới ta đang ở trong, có hay chăng là giấc mộng của một kẻ khác, thứ mà thế nhân thường gọi là thiên đạo…?”
Độc Cô Minh đọc những câu này xong, đầu óc cảm thấy hơi choáng váng, đạo tâm có dấu hiệu sụp đổ, cũng may hắn rất nhanh hồi tỉnh lại. Lúc tạm thời rời mắt ra mà nhìn xung quanh một lượt, chợt phát hiện bốn phía có rất nhiều dấu vết lạ, giống như có man nhân dã thú điên cuồng đập phá, dưới đất còn có vết móng tay của ai cào thành mấy vết dài trông rất đáng sợ.
Lúc Tiểu Hoa Tiên bước tới, hắn vậy đẩy nàng ra rồi nói: