0
Tiêu Đỉnh đứng ở một bên nghe bốn người bàn luận không ngừng, khóe môi không khỏi cong lên. Đã rất lâu rồi, y chưa từng nhìn thấy mọi người trở nên vui vẻ, xum quần bên nhau như vậy.
Chỉ có Độc Cô Minh mới có thể trở thành cầu nối đưa năm người quay lại bên nhau, bỏ qua hết mọi tranh đấu trên thế gian.
- Thôi nào, chúng ta cùng ăn bánh Tương Ngộ! Như Chu đệ đã nói, chỉ cần có duyên, dù xa cách mấy cũng sẽ gặp lại!
Trương Khiết Khiết, Liễu Nham, Cao Bất Phục, Chu Bàn gật đầu, mỗi người cầm lên tay một chiếc bánh, sau khi ăn vào cũng có biểu cảm hệt như Độc Cô Minh ban nãy. Nhưng xen lẫn với đó là nụ cười hạnh phúc.