Triệu Viễn vào đến bên trong gia tộc thù thấy vô số người đi lại, thậm chí còn đông hơn cả hội chợ. Trong đó cũng không ít người nhận ra Triệu Viễn. Điều này cũng không có gì phải ngạc nhiên khi trong những năm Triệu Viễn ở trong gia tộc thì mọi đã gắn cho hắn cái danh phế vật. Nhiều khi còn lấy Triệu Viễn ra làm đề tài bàn luận vì ca ca hắn là một thiên tài và bản thân hắn lại là một phế vật.
Và điều đặc biệt hơn là Tần tộc Tần Vân Quỳnh có hôn ước với hắn nhưng sau khi biết Triệu Viễn là một phế vật nên tế tổ lầm này sẽ đến từ hôn lại càng làm cho không ai không biết Triệu Viễn.
Có người nghe qua Triệu Viễn nhưng chưa gặp bao giờ nhưng nghe người bên cạnh giới thiệu thì đã biết.
"Đã là phế vật rồi còn có mặt mũi trở về về gia tộc, nếu là ta thì đã sớm tìm một nơi không ai biết tới tự kết liễu đời mình rồi".
Người này hung ác nói xong cũng liền rời đi.
Những câu tương tự như này thì Triệu Viễn vừa đi cũng vừa nghe vô số lần nhưng hắn cũng không hề để ý.
"Trên con đường đi tới Đế tọa không có chỗ cho những người miệng lưỡi chi tranh. Các ngươi cứ bàn luận đi, nếu dám đối đầu với ta cũng sẽ chỉ trở thành thi thể cho ta dẫm lên để đi tới đỉnh cao võ đạo".
Trong lúc đang suy nghĩ thì bỗng nghe Kiếm Tuyệt Trần cười nên nỗi đau của người khác nói.
"Danh tiếng của tiểu tử ngươi không nhỏ a, hầu như ai cũng biết tới hết nhưng có điều là không được tốt lắm".
Nói xong thì trong lòng cười nở hoa nhưng vẫn cố nhịn không cười ra tiếng.
Triệu Viễn thấy vậy lạnh nhạt nói.
"Muốn cười thì cười đi, cố nhìn làm gì. Quan tâm gì tới những con kiến này, tiện tay là có thể bóp nát. Kiếm lão ngươi không phải không hiểu tính của ta chứ".
Nghe Triệu Viễn nói vậy 3 người Kiếm Tuyệt Trần cũng không cười nổi rồi mà trong lòng nghĩ tới người của Triệu tộc không có mắt chọc giận Triệu Viễn. Sau đó sao, không có sso đó nữa mà là chi nhánh này cũng không cần thiết phải tồn tại ở thế gian này nữa. Nghĩ đến đây 3 người Kiếm Tuyệt Trần trong lòng cũng xông lên một luồng khí lạnh.
Hơn 10 năm ở trong gia tộc thì dù Triệu Viễn đã rời đi vài năm rồi nhưng hiện tại về cũng như ngựa quen đường cũ mà mà hướng đi một ngọn núi mà đi.
Chỉ một lát sau thì Triệu Viễn đi tới một núi. Nhìn cảnh vật không có bất kỳ thay đổi thì Triệu Viễn cũng cảm thấy có chút tưởng nhớ cha mẹ. Nên hắn lại càng nhanh bước đi lên đỉnh núi.
Xuất hiện trước mắt Triệu viễn là một bãi đất bằng phẳng quen thuộc đó. Ở một góc thì lại có một cung điện và vô số đình viện mọc lên. Ở bãi đất bằng phẳng thì đang có một tiểu cô nương khoảng chừng 3 đến 4 tuổi đang luyện tập những chiêu kiếm cơ bản.
Thấy như một màn như vậy Triệu Viễn ra hiệu cho 3 người Kiếm Tuyệt Trần im lặng. Còn bản thân thì lại tập chung quan sát tiểu cô nương kia.
Nhìn từng đường, từng chiêu kiếm uyển nhưng trong đó lại không thiếu sự sát phạt cũng làm cho Triệu Viễn kinh ngạc.
"Không ngơ một tiểu cô nương lại có thể luyện những chiêu thức cơ bản như đến mức thuần thục cho đến nắm giữ tinh túy trong đó".
Trong lòng Triệu Viễn thầm nghĩ thì sau một hồi thì tiểu cô nương kia đã luyện xong. Đối với một tiểu cô nương chỉ mới 3 đến 4 tuổi thì làm được như vậy thì đã là ngoài sức tưởng tượng. Trên trán chảy ra vô số mồ hồi, tiểu cô nương này lúc này mới lấy ra khăn lau mồ hôi. Do vừa rồi quá chăm chú luyện kiếm nên tiểu cô nương này không phát hiện ra 4 người Triệu Viễn. Lúc này luyện xong mới chú ý tới chỗ này không biết lúc nào lại xuất hiện 4 người cũng làm cho tiểu cô nương kinh ngạc. Trong ký ức của tiểu cô nương này thì chỉ có mấy người thân và mấy vị thúc thúc làm việc cho phụ thân mới xuất hiện ở đây. Còn lại rất ít khi có người tới nơi này.
Triệu Viễn cũng không có ý ẩn giấu nên đá nhanh chóng đi tới tiểu cô nương này. Do cũng quá chăm chú quan sát tiểu cô nương này luyện kiếm và suy nghĩ nên hắn cũng không chú ý tới diện mạo của tiểu cô nương này. Hiện tại đi tới gần thì phát hiện tiểu cô nương này có phần rất giống hắn lúc còn nhỏ mà lại vô cùng đáng yêu, lớn lên chẳng hẳn lại là một mỹ nhân ờm cho vô số nam nhân khuynh đảo đi. Trong lòng Triệu Viễn cũng thầm suy đoán.
"Không phải đây là muội muội của mình chứ, nếu không thì tại sao lại xuất hiện ở nơi này".
Thấy mấy người Triệu Viễn tới gần thì tiểu cô nương này lấy kiếm chỉ về mấy người Triệu Viễn quát hỏi.
"Các ngươi là ai? Tại sao lại xuất hiện ở đây? Còn không mau khai báo danh tính? Không bổn tiểu thư cũng sẽ không khách khí đâu".
Tuy là quát hỏi nhưng lọt vào tai mấy người Triệu Viễn thì lại biến thành một tư vị khác. Cũng không gì một tiểu hài tử đang cố làm ra ra vẻ để nhận được sự chú ý và yêu thương của người lớn.
Mấy người Triệu Viễn cười lên không ngừng.
"Tính khí cũng không nhỏ đây".
Triệu Viễn nhẹ nhàng nói.
Thấy mấy người trước mắt không trả lời nhưng như thể là cánh tay dơ kiếm chỉ về mấy người Triệu Viễn đã mỏi nên tiểu cô nương nương này đạt kiếm xuống đất. Rồi khoanh tay trước ngực rồi mới nói.
"Còn không mau trả lời câu hỏi của bổn tiểu thư".
Thấy tiểu cô nương trước mắt này lại làm ra bộ dáng như này lại càng làm cho mấy người Triệu Viễn cười to hơn.
"Một tiểu cô nương mà lại làm như một tiểu nam hài thì không thấy có chút gì đó không ổn sao. Cha mẹ ngươi không dạy tiểu cô nương ngươi ở độ tuổi này phải lễ phép sao. Nhìn lại bản thân ngươi sao ta không thấy nhỉ".
Nói xong Triệu Viễn còn lộ ra vẻ trầm tư.
Tiểu cô nương này còn rất nhỏ nên làm sao mà chịu được những lời Triệu Viễn nói. Nên vô cùng tức giận rồi, chỉ thấy tiểu cô nương này cúi xuống cầm kiếm lên chém về Triệu Viễn và hừ lạnh.
"Chưa ai từng dám nói với bổn tiểu thư những lời như vậy, hôm nay ngươi phải trả giá cho lời mình nói ra".
Triệu Viễn nhanh chóng lùi về sau, 3 người Kiếm Tuyệt Trần thì lập tức biến mất tại chỗ. Lúc xuất hiện đã đi tới một góc quan sát náo nhiệt.
Triệu Viễn vừa cười vừa nói.
"Đánh không chúng ta, đánh không chúng ta".
Haha..
"Hừ, chỉ là may mắn thôi. Xem lần này ngươi còn tránh như nào".
Lời còn chưa dứt thì tiểu cô nương này đã nhảy lên đâm một kiếm xuống Triệu Viễn. Trong nháy mắt chiêu kiếm này đâm xuyên qua Triệu Viễn. Thấy vậy tiểu cô nương này cười lên vô cùng vui vẻ.
"Lần này ngươi chạy cho bổn cô nương x
xem".
Lúc này từ ngoài vang lên một giọng nói.
"Vui mừng quá sớm rồi phải không"?
Nghe vậy tiểu cô nương này quay đang nhìn thì thấy Triệu Viễn đang đứng bên ngoài vài mét cười tủm tỉm nhìn nàng.
Tiểu cô nương này mới quay lại nhìn người trước mặt mình nhưng hóa ra đó chỉ là ảo ảnh của Triệu Viễn tạo ra. Do tốc độ Triệu Viễn quá nhanh nên mới lưu lại ảo ảnh. Nhưng cũng chỉ trong giây lát ảo ảnh đó cần mờ nhạt cho đến khi tan biến. Tiểu cô nương sững sờ đứng ở đó.
"Chỉ là chạy nhanh một chút thôi, bổn cô nương không tin ta không thể đánh trúng ngươi".
Nói xong lại cầm kiếm truy đuổi về phía Triệu Viễn. Một người chạy, một người ra chiêu đánh đánh đuổi. Nhưng chỉ tiếc là tiểu cô nương đó có dùng bất kỳ kiếm thức gì thì cũng không thể đánh trúng Triệu Viễn.
Một hồi sau không thể đánh trúng Triệu Viễn thì tiểu cô nương này trên mặt lộ ra vẻ buồn bã. Đôi mắt dưng dưng nước mắt như muốn rơi lệ.
Triệu Viễn nhìn thấy vậy cũng biết bản thân làm hơi quá nên mở miệng an ủi.
"Ta chỉ đùa chút thôi nên tiểu cô nương đừng khóc thật nha. Ở độ tuổi này của ngươi thì đã vô cùng lợi hại rồi, trước ta ở độ tuổi này vẫn là một tên phế vật đây".
Cầu đề cử, bình luận và cất giữ.
0