Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Đệ Nhất Hung Kiếm Hoàng Thành Tư

Phạn Đoàn Đào Tử Khống

Chương 186: Mã gia và kẻ yếu

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 186: Mã gia và kẻ yếu


Cố Thậm Vi âm thầm tính toán trong lòng, lại lần nữa nghe đến cái tên “Đào Vũ”, bèn hỏi tiếp: “Đào Vũ vào Hoàng Thành tư bằng cách nào?”

Không thể.

Giờ nghe Kinh Lệ kể, mới biết bản lĩnh thuần thú của Mã phu nhân còn lợi hại hơn tưởng tượng rất nhiều.

Sau đó, Mã Phùng Xuân như bốc hơi khỏi nhân gian, mãi cho đến khi Trương đại nhân nhậm chức Hoàng Thành sứ, không biết từ xó xỉnh nào đào ra được hắn.

Kinh Lệ cảm động gật đầu, nói: “Năm xưa Mã tướng quân về Biện Kinh hồi kinh bẩm báo, có dẫn theo Mã Phùng Xuân, nói là nhặt được đứa bé mồ côi ở chiến trường, định nhận làm nghĩa tử để kế thừa hương hỏa nhà họ Mã, đến tên cũng đặt xong rồi, gọi là Mã Phùng Xuân.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Đại Ung triều không chỉ có quan báo, mà còn có không ít tờ báo nhỏ lưu truyền trong dân gian. Nội dung chẳng những có đại sự triều đình, mà những lời đồn chốn phố phường cũng được thêu dệt sinh động hấp dẫn. Kinh Lệ giống như học qua thuật phân thân, suốt ngày nằm nghe trộm dưới gầm giường khắp thành Biện Kinh vậy. Nếu y đi bán tiểu báo, e rằng còn có thể sánh ngang Vương phu nhân nổi danh giàu nhất.

Nói xong, y ghé sát vào tai Cố Thậm Vi, hai mắt sáng rỡ như phát quang: “Không hổ đại nhân suốt ngày luyện kiếm đến siêu phàm! Rõ ràng đều sống ở Biện Kinh, tiểu nhân thì nghe ngóng đến cả chuyện chuột cống cưới vợ cũng không bỏ qua, vậy mà cơ mật chấn động như thế, đại nhân lại chưa từng nghe đến!”

Kinh Lệ sững người, sắc mặt lập tức nghiêm lại, có chút hối hận mà dậm chân: “Là tiểu nhân quá ỷ lại vào cái mũi này, cứ muốn phải đụng mặt từng người để ngửi được mùi máu mới chịu, thật sự chui vào ngõ cụt mất rồi.”

Kinh Lệ thấy vậy vội vàng lau miệng, tất tả chạy tới đứng cạnh Cố Thậm Vi.

“Trời đất ơi! Trong nháy mắt, c·h·ó khắp bốn phương tám hướng, mười dặm tám làng thi nhau lao đến, điên cuồng sủa về phía Mã tướng quân. Phu nhân tay cầm roi ngựa, mắng chửi Mã tướng quân té tát, nói rằng nếu ông ta đánh thắng được bà, bà lập tức cho Mã Phùng Xuân nhập gia phả, bảy nữ nhi trong nhà cũng sẽ không tranh giành tài sản.”

“Ngụy Trường Mệnh và Quan Kính dạo này đều đang trực trong cung, không thể ra ngoài. Lý Trọng Vân là người bên ngoại của Thái hậu, trong nhà có đại viện, bình thường không ở Hoàng Thành tư, mà dạo này đúng lúc nghỉ phép, mấy hôm rồi chưa thấy tới.”

Đôi mắt nàng khẽ đảo, nhớ lại chuyện Mã Phùng Xuân trước đó từng hỏi nàng có muốn chuyển vào ở trong Hoàng Thành tư hay không, lại nghĩ tới vấn đề chứng cứ ngoại phạm, liền quay sang hỏi Kinh Lệ: “Ngươi có biết đêm qua trong Hoàng Thành tư có những ai không?”

“Nhân gian chỉ nghe nói trăm điểu triều phượng, hôm đó chính là vạn c·h·ó đồng ca! Tiểu nhân từng nghe gia gia kể, hôm ấy c·h·ó khắp thành Biện Kinh tranh nhau ra sức cổ vũ cho Mã phu nhân. Mã tướng quân từng đánh trận với người, nhưng nào có đánh trận với c·h·ó bao giờ?”

Giang Nghĩa và Mã Phùng Xuân hoàn toàn có thể phái người đến nhà Hàn Thời Yến bắn ám tiễn sau khi nhận được tin tức, dụ nàng đến bãi tha ma, rồi lại giả vờ nhảy vực, đến canh ba mới vội vàng quay về Hoàng Thành tư.

Chỉ cần nghĩ đến Đào Vũ thôi mà da đầu Kinh Lệ cũng run lên. Khi nãy kể đến các chỉ huy trong tư, hắn cũng cố ý để y lại sau cùng.

“Nhưng nếu Mã tướng quân thua, thì phải thừa nhận rằng ai bảo nữ không bằng nam? Từ nay không được nhắc đến chuyện nhận con nuôi hay nạp thiếp nữa.”

Kinh Lệ chỉ lắc đầu, rồi ánh mắt kiên định nhìn về phía Cố Thậm Vi: “Nếu đại nhân muốn tiểu nhân viết tiểu báo, tiểu nhân lập tức đi viết ngay…”

Cố Thậm Vi không nói gì, mãi cho đến khi hai người đi đến một chỗ hẻo lánh nàng mới lên tiếng hỏi: “Giang Nghĩa và Mã Phùng Xuân là người thế nào? Họ Mã của Mã Phùng Xuân có liên quan gì tới Mã gia của Mã Hồng Anh không?”

“Dù hắn là người yếu nhất trong cả Hoàng Thành tư, nhưng không ai dám trêu vào cái kẻ điên đó đâu!”

“Phu nhân Mã tướng quân sinh toàn nữ nhi, trong nhà không có người nối dõi, chuyện nhận con nuôi nếu là nhà khác thì còn có thể bàn bạc. Nhưng Mã phu nhân lại không phải người tầm thường,bà ấy lập tức huýt sáo một tiếng…”

Kinh Lệ hơi do dự một chút, rồi đáp: “Vừa có, lại vừa không có!” (đọc tại Qidian-VP.com)

Hôm đó, người kéo tới trước cổng Mã gia để xem náo nhiệt chật kín cả một dặm đường. Có Mã phu nhân dũng mãnh đứng đó, từ đó về sau, dù là Mã Hồng Anh ra trận, cũng không ai dám lắm lời nữa.

“Chu Hoàn thì thuộc hạ không rõ, hắn như người tàng hình vậy; Trác Địch dù có phủ đệ trong thành Biện Kinh nhưng thông thường đến tận canh ba mới về nhà; còn Đào Vũ thì không có người thân, cũng chưa thành thân, vẫn luôn ở trong Hoàng Thành tư. Đại nhân có thể loại trừ Đào Vũ, bởi vì hắn không biết võ công.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Cố Thậm Vi dở khóc dở cười, khoát tay bảo: “Không cần. Chúng ta làm việc ở Hoàng Thành tư, không thể hành xử quá phô trương.”

“Còn mấy thứ như sổ sách các loại, đúng là chỉ có quan văn mới là khắc tinh của quan văn, chúng ta thì g·i·ế·t người bằng dao thật s·ú·n·g thật. Nhưng Đào Vũ này g·i·ế·t người không thấy máu! Chẳng biết hắn đã trải qua chuyện gì, mà cả người đều âm u lạnh lẽo… lại cực kỳ thù dai.”

“Hai phu thê tranh chấp trời long đất lở, nhật nguyệt vô quang, đến nỗi c·h·ó cũng sủa khản cổ! Cú quật roi cuối cùng của Mã phu nhân suýt chút nữa khiến Mã tướng quân tuyệt tử tuyệt tôn! Kết quả, Mã Phùng Xuân rốt cuộc vẫn không được bước vào cửa nhà họ Mã…”

Lúc trước nàng nghi ngờ Miên Cẩm có quan hệ với nhà họ Mã, cũng là bởi vì phương pháp thuần thú ấy.

Cố Thậm Vi trầm ngâm suy nghĩ, lặng lẽ bước xuống lầu. Chuôi kiếm bên hông nàng vừa lóe ra một đoạn, đại sảnh tầng một đang náo nhiệt như vỡ chợ bỗng chốc im bặt, im ắng đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi.

Nàng không quên, nếu không phải lúc ấy phát hiện Lý Đông Dương trong mật thất, sau đó lại đại chiến người đeo mặt nạ ở bãi tha ma, thì ban đầu nàng vốn định đêm khuya đột nhập phủ Mã tướng quân, để xác minh trong phủ có ai sử dụng Nga Mi thích, nghi là Miên Cẩm.

Nghĩ một lát, nàng không nhịn được hỏi: “Chẳng lẽ ngươi lén viết tiểu báo?”

Kinh Lệ kể chuyện sinh động thú vị, khiến Cố Thậm Vi chỉ tưởng tượng thôi cũng thấy máu huyết sôi trào.

Ngược lại, có không ít người thì thầm sau lưng, nói rằng tính tình và khí chất của Mã Phùng Xuân rất giống Mã tướng quân, e là nhi tử mà ông ấy sinh ở bên ngoài. Về sau thấy Mã phu nhân mãi chẳng sinh được con trai, bèn nảy sinh ý định đưa về nhận tổ quy tông.

Vậy thì Mã Phùng Xuân có liên hệ mật thiết với nhà họ Mã, đương nhiên đã lọt vào danh sách chú ý trọng điểm của nàng. Dù khi nãy trông Mã Phùng Xuân có vẻ ngay thẳng thật thà, thậm chí hơi ngốc nghếch, nhưng con người thì có thể ngụy trang.

Chương 186: Mã gia và kẻ yếu

Vậy thì, nàng có thể loại trừ khả năng Giang Nghĩa và Mã Phùng Xuân dính líu vào việc này hay không? (đọc tại Qidian-VP.com)

Cố Thậm Vi nghĩ đến đây, liền nhấn mạnh tên “Mã Phùng Xuân” một nét đậm trong danh sách trong đầu mình.

Trong lòng Cố Thậm Vi khẽ động. (đọc tại Qidian-VP.com)

Kinh Lệ kể đến đây, hơi ngẩng đầu đầy đắc ý: “Vì chuyện đã qua lâu rồi, nên rất nhiều người không nhận ra hắn nữa. Nhưng tiểu nhân thì nhận ra! Khi ấy tiểu nhân còn ngồi trên vai gia gia, nhìn thấy rõ ràng lắm! Chính là Mã Phùng Xuân mà Mã tướng quân năm đó đưa về Biện Kinh!”

Khóe miệng Cố Thậm Vi giật nhẹ, ngươi cũng nói đó là chuyện cơ mật, nàng biết từ đâu được chứ!

“Chúng ta đem về những công văn và mật tín quan trọng, mà một đám vũ phu lại chẳng ai đọc nổi. Lúc này phải nhờ đến Đào Vũ.”

Kinh Lệ lắc đầu: “Tiểu nhân chỉ biết hắn từng đỗ tiến sĩ, sau này chẳng biết vì sao trên mặt lại có một vết sẹo dữ tợn, không làm quan văn nữa mà chuyển sang Hoàng Thành tư. Hắn tuy không biết võ, nhưng rất lợi hại.”

Ngay cả Kinh Lệ nàng còn có thể thu phục, thì Giang Nghĩa và Mã Phùng Xuân đã cắm rễ trong Hoàng Thành tư nhiều năm, lẽ nào lại không có nổi một tên tâm phúc chuyên thu bồ câu giúp bọn họ? Huống hồ kẻ đeo mặt nạ kia còn mang theo sáu thuộc hạ áo đen bày kiếm trận nữa kia mà!

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 186: Mã gia và kẻ yếu